CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
/.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Sinh nhật năm nay của Khương Tiêu cũng rất là vui.
Năm nào anh cũng nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Tết Nguyên Tiêu trường học không cho nghỉ, có điều buổi tối sẽ không bắt học sinh tự học.
Do là ngày lễ đặc biệt nên các bạn học không thể đến hết, nhưng vì đã khai giảng nên Khương Tiêu với nhân duyên rất tốt đẹp vẫn nhận được siêu nhiều quà.
Những năm này, học sinh cấp ba hầu như không có tiền bạc gì, quà tặng cũng không mua quá cầu kỳ, có lòng là đủ rồi.
Khương Tiêu nhận được một quyển vở nhỏ rất đẹp từ lớp trưởng.
Lớp trưởng lớp số 1 khối Xã hội vẫn là lớp trưởng lớp ưu tiên đặc biệt ở học kỳ 1.
Nữ sinh ấy chọn theo khối Xã hội, rất thân với Khương Tiêu.
Ngoại trừ các loại đồ dùng học tập, Khương Tiêu còn nhận được một túi đồ ăn vặt chứa kẹo và que cay.
Anh vui rạo rực cho Lâm Hạc Nguyên xem túi đồ ăn vặt của mình, đầy ắp, cái gì cũng có.
Bạn trai nhỏ xoa mái tóc mềm như tơ của anh, bảo anh về nhà xem thử.
Khi Khương Tiêu về nhà, anh thấy một chiếc thùng cực lớn trong phòng khách nhà mình.
"Chiều nay có người giao tới." Hạ Uyển Uyển nói: "Bảo là quà sinh nhật Tiểu Lâm tặng.
To quá nên mẹ để trong phòng khách."
Khương Tiêu: "Dạ dạ."
Anh mở chiếc thùng ra xem, đồ vật bên trong khá đa dạng.
Đồ ăn vặt, đồ dùng học tập linh tinh các thứ đủ cả, hơn tổng số quà mà những người khác tặng Khương Tiêu rất nhiều.
Ngoài những thứ này còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, từ mũ đến giày, từ đầu đến chân, từ đông đến hè, thậm chí còn có xe đồ chơi nhỏ, lên dây cót xong thả ra là lách cách chạy về phía trước.
Lâu lắm rồi Khương Tiêu chưa chơi, anh ngồi xổm trên nền nhà hí hoáy chơi nửa tiếng đồng hồ.
Món đồ lớn nhất bên trong chính là một con gấu bông lông nhung, chiếm chỗ hơn nửa chiếc thùng, loại này sờ vào cực kỳ mềm mại, vừa hợp đặt ở đầu giường, mùa đông ôm nó còn rất ấm áp.
Khương Tiêu sửa soạn lại mấy thứ này, đặt chúng vào các ngăn tủ, mất không ít thời gian.
Có lẽ Lâm Hạc Nguyên đã bắt đầu chuẩn bị từ rất lâu, ở đáy thùng còn có một tấm thiệp, bên trên viết —— Tặng Khương Tiêu, sinh nhật 17 tuổi vui vẻ.
Hy vọng những thứ này có thể đi cùng cậu tới sinh nhật tiếp theo, thật mong chờ Khương Niên Niên 18 tuổi.
Vế sau là một hàng chữ nhỏ, viết ở góc dưới cùng.
Khương Tiêu xem đi xem lại mấy lần, sau đó cong môi giấu tấm thiệp đi.
Hạ Uyển Uyển đang xào rau trong bếp.
Hôm nay là sinh nhật Khương Tiêu, bà định làm vài món ăn ngon, tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Thấy Khương Tiêu mân mê trong phòng mình, bà không nhịn được dò hỏi một câu: "Tiểu Lâm tặng gì thế con?"
Khương Tiêu nhất thời không tổng kết được, đành nói với bà: "Rất rất nhiều ạ."
"Thế chắc đắt lắm nhỉ?" Hạ Uyển Uyển hơi lo lắng: "Các con ở tuổi này mà người ta chi nhiều tiền cho con như vậy, khá là ngượng ngùng đó."
Khương Tiêu ngồm xổm chơi ô tô con ở phòng khách, nghe vậy thì đáp lại một cách hết sức vui vẻ: "Vậy cũng còn cách nào đâu ạ? Lâm Hạc Nguyên cậu ấy siêu thích con."
Hạ Uyển Uyển nào nghĩ nhiều đến vậy.
Bà bưng đĩa cá chua ngọt đặt lên bàn, nhìn thoáng qua Khương Tiêu, lắc đầu thở dài: "Bậy nào."
Hôm nay ăn cơm tối muộn, TV trong nhà phát chương trình tiệc tối Nguyên Tiêu.
Khương Tiêu ngồi đó ăn sủi cảo mẹ gói, tiếp theo chia sẻ với bà hộp dâu tây lớn Lâm Hạc Nguyên đưa tới.
Dâu tây ngọt ơi là ngọt.
Lận Thành Duật cũng chuẩn bị quà cho anh, rất nhiều, tuy nhiên vẫn chất đống ở nhà, chưa thành công tặng đi.
Thực ra chiếc đồng hồ tặng năm ngoái chỉ là một phần, còn lại nhiều thứ y không mang tới đây được vì bị gia đình hạn chế, cuối cùng cũng lại về tay y.
Chiếc đồng hồ vất vả lắm mới đưa được tới cửa kia bị Khương Tiêu ném trong góc, không hề mở ra.
Nếu anh mở ra sẽ thấy quen thuộc.
Bởi đồng hồ kia chỉ đắt không thôi thì không có ý nghĩa.
Nó là chiếc đồng hồ đầu tiên đời trước Khương Tiêu thay từ khi có tiền.
Không phải vấn đề hào nhoáng, kiểu người kinh doanh như bọn họ trên tay bắt buộc phải có thứ thể hiện ra ngoài vẻ giàu có và thực lực.
Anh vừa đeo chiếc đồng hồ đó là đeo mười năm, chất lượng rất tốt.
Lận Thành Duật nhớ rõ kiểu dáng ấy, ấn tượng sâu sắc.
Khi Khương Tiêu rời nhà tới bệnh viện Cây Hạnh Phúc, anh đã đặt chiếc đồng hồ này ở đầu giường.
Lần này nên đến lượt y mua cho Khương Tiêu.
Nhưng bây giờ Khương Tiêu lại đeo chiếc đồng hồ Lâm Hạc Nguyên đưa.
Anh rất yêu quý nó, đeo một năm rồi mà trên mặt đồng hồ chưa có lấy một vết xước.
Sinh nhật năm nay, Khương Tiêu vẫn không muốn nhận quà của y.
Có sự tồn tại của Lâm Hạc Nguyên, thái độ khước từ này càng thêm mãnh liệt.
Sau khi chia lớp, Lận Thành Duật được như ý nguyện, trở thành bạn cùng bàn duy nhất của Khương Tiêu, thế nhưng còn chẳng bằng trước đó.
Từ lúc Khương Tiêu ở bên Lâm Hạc Nguyên, anh hận không thể dính dáng đến y dẫu chỉ một chút, trừ khi trong giờ học thầy cô bắt buộc phải thảo luận cùng bàn, còn lại căn bản chẳng nói năng câu nào.
Y chỉ nhét chung vào quà sinh nhật của các bạn học một túi mơ khô, số còn lại đều không thể tặng đi được, Khương Tiêu không nhận.
Dù là vậy, Lận Thành Duật vẫn cất gọn từng món quà đó vào một chiếc thùng, cẩn thận bọc kỹ không để chúng dính bụi như cách y làm năm ngoái.
Y nghĩ có lẽ về sau hai người có thể dần trở thành bạn bè, đến lúc đó y sẽ đưa những thứ này cho Khương Tiêu.
Rồi cũng sẽ có một ngày như vậy.
Mặc dù lớp số 1 và lớp số 7 không ở chung chỗ nhưng lại nằm ở tầng trên và tầng dưới của nhau.
Sau khi chia lớp, chủ nhiệm lớp thích đổi chỗ ngồi, không đổi bạn cùng bàn, chỉ đổi vị trí trên dưới, cách hai tuần đổi một lần.
Thỉnh thoảng Khương Tiêu chuyển tới vị trí bên chiếc cửa sổ thứ tám, Lâm Hạc Nguyên sẽ ngồi vừa đúng phía dưới anh, ngay bên dưới.
Trong hai tuần đó, đôi lúc Lâm Hạc Nguyên tự học lại nhận được tờ giấy từ tầng trên.
Một sợi dây mảnh rung rinh bên cửa sổ, đầu dây treo một bọc giấy vuông nho nhỏ, mở bọc giấy ra thường thấy một viên kẹo được gói vào trong, có rất nhiều viên kẹo vị mật đào, có cả vị mơ chua, giấy gói cũng không đơn giản chỉ là giấy gói, Khương Tiêu còn vẽ tranh trên đó.
【 Bé cánh cụt xông lên.jpg】
【 Thỏ tai dài nắm tay cố lên.jpg】
Khương Tiêu rất thích mấy sticker này, vô cùng sinh động.
Anh vẽ cũng rất khéo tay và hài hước.
Ngoài chúng ra, anh còn vẽ thêm hai người que nắm tay nhau, vừa nhìn đã biết hai người được vẽ này là ai.
Mỗi lần thấy nó, tâm trạng Lâm Hạc Nguyên đều rất tốt.
Cậu giữ cẩn thận từng tờ giấy, ngồi tự học trong lớp không thấy chán, viên kẹo trái cây kia ăn vào cũng ngọt ngào.
Do thời gian học chiếm phần lớn nên thời gian được gặp nhau của cậu và Khương Tiêu không tính là nhiều.
Chẳng qua học sinh thời nay yêu đương chính theo kiểu hết tiết tự học buổi tối thì chờ nhau ở hành lang, từ ánh nhìn đầu tiên đã thấy người ấy trong đám đông dưới cầu thang, tiếp theo cùng nhau đi một đoạn đường về nhà.
Đây là thời gian thư thái nhất trong ngày.
Tiết trời dần nóng lên.
Học kỳ 2 lớp 10 cứ như vậy chầm chậm trôi qua.
Từ khi chia lớp, thành tích của Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên chẳng những không bị yêu đương ảnh hưởng mà còn dần tốt hơn.
Bởi vì tập trung vào khối học mình am hiểu nên không chỉ vững vàng tại vị trí số một mà còn ngày càng nới rộng khoảng cách điểm số.
Kết quả thi CPA của Hạ Uyển Uyển cũng đã được công bố.
Lần trước bà thi hai môn, đều qua hết.
Dạo này gia đình có toàn tin vui.
Nhờ bạn trai nhỏ ở bên mà Khương Tiêu không cảm thấy giai đoạn lớp 10 vất vả là bao, dường như chỉ chớp mắt một cái đã trôi qua.
Đôi khi tỉnh dậy vào buổi sáng, toàn thân anh cứ mơ màng, luôn có một thoáng cảm thấy những thứ trước mắt dường như chỉ là một giấc mơ, bản thân mình thì đã chết.
Thế nhưng rửa mặt bằng một bát nước lạnh buổi sáng xong, tỉnh táo rồi lại thấy yên tâm.
Có điều mỗi lần trông thấy bạn cùng bàn của mình là Lận Thành Duật, loại cảm giác hiện thực ảo diệu này lại tới.
Hồi mới biết mình và Lâm Hạc Nguyên ở bên nhau, Lận Thành Duật từng điên lên một lần, tuy nhiên sau lần đó cậu ta thực sự đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn gây thêm chuyện.
Thỉnh thoảng vẫn thích sáp tới trước mặt mình, nhưng bị từ chối vài lần thì cũng hiếm khi dây dưa tiếp