CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
/.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Xế chiều hôm sau, Hạ Uyển Uyển trở lại, Khương Tiêu cũng về nhà một cách đàng hoàng hợp lý.
Nhìn chung anh đã hết sốt, truyền nước biển thực sự hiệu quả.
Do rất nhiều chuyện xảy ra, mối quan hệ của Hạ Uyển Uyển với nhà đối diện đã khá lên hẳn.
Bà sang nói lời cảm ơn, sau đó dẫn theo Khương Tiêu trở về, hỏi anh: "Mẹ ra ngoài một chuyến mà không biết chuyện này, lo gần chết.
Con còn thấy khó chịu trong người không?"
Khương Tiêu lắc đầu.
Hạ Uyển Uyển xoa đầu anh, vào bếp nấu cơm.
Khương Tiêu về phòng mình, lấy tiền ra từ chiếc hộp nhỏ.
Tiền thuốc men đang nợ.
Anh vẫn nhớ kỹ.
Hôm sau anh đi học như thường, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đem tiền ra.
"Tôi có tiền của mình." Anh nói với Lận Thành Duật: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi hai hôm nay...!nhưng tôi cảm thấy..."
Anh còn chưa nói xong câu sau, Lận Thành Duật đã cắt ngang.
"Tiêu Tiêu à, nếu muốn tính thì tính tiền thuốc thôi, chẳng lẽ em lại tính cả tiền cơm và công chăm sóc anh sao?"
Khương Tiêu ngẫm nghĩ, thế là lục túi thật.
Lận Thành Duật dở khóc dở cười, đè tay anh lại.
"Em không có ý này đâu Tiêu Tiêu.
Nếu tính thật thì em còn nợ anh nhiều hơn.
Bây giờ đưa cả nhà họ Lận cho anh vẫn chưa đủ, thậm chí còn phải bù thêm.
Em mới là người cần đưa tiền cho anh." Y nói tiếp: "Giữa hai chúng ta vốn đã không thể tính toán rõ ràng rồi."
Khương Tiêu nhất thời không biết nói sao, lại hỏi y: "Vậy cậu muốn thế nào?"
Sau đó, anh trịnh trọng bổ sung một câu: "Hai người chúng ta thực sự không còn cơ hội đâu."
Đây không phải lần đầu tiên Khương Tiêu nói những lời này.
"Em biết." Lận Thành Duật đã nghe rất nhiều lần, tuy nhiên vẫn không ngăn nổi sự đau xót trong lòng.
Y nói tiếp: "Tiêu Tiêu à, em chỉ mong anh đừng xa lánh em thôi, vậy là đủ rồi, có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè."
Anh và Lận Thành Duật...!làm bạn bè?
Khó lắm.
Tuy nhiên khi nhớ lại hai năm ở chung, Khương Tiêu thấy mình cũng đã dần thành quen.
Mặc dù rất khó quay lại mối quan hệ thân mật như trước nhưng chí ít cũng chưa đến nỗi hết đường cứu vãn...!nếu như Lận Thành Duật thật sự sửa đổi.
Thôi, giờ nghĩ nhiều thế làm gì, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Cuối cùng, Khương Tiêu không đưa tiền thuốc men nữa.
Học kỳ II lớp 12 luôn không cho phép anh suy nghĩ nhiều.
Sau trận bệnh nhỏ, anh học hành lại càng bận rộn hơn.
Dường như cứ thi mãi, thi mãi.
Kỳ thi lớn, kỳ thi nhỏ, kỳ thi mô phỏng...!Vì vậy vào ngày thi Đại học thật kia, Khương Tiêu không thấy lo âu căng thẳng lắm.
Anh thực sự đã chuẩn bị rất rất lâu cho ngày này, dự tính muốn bù đắp tiếc nuối đời trước.
Hạ Uyển Uyển căng thẳng hơn cả anh.
Trước khi tới trường thi, bà tất tả kiểm tra đồ dùng học tập và giấy dự thi giúp anh, cẩn thận chuẩn bị cả đồ ăn cho mấy ngày này.
Không thể thanh đạm quá, nếu không sẽ thiếu dinh dưỡng, Khương Tiêu ăn không vào.
Không thể dầu mỡ quá, nếu không bất cẩn trúng thực, lại bệnh ra thì hỏng...
Cuối cùng Khương Tiêu quyết định – làm đại đi.
Học bạ của Lận Thành Duật không ở đây.
Y về Liễu Giang để thi, có điều Nhạc Thành vẫn ở lại nơi này.
Ngày Khương Tiêu vào trường thi, các phụ huynh đứng đầy trước cổng trường, nhìn con cái nhà mình đi vào.
Dĩ nhiên Hạ Uyển Uyển cũng nằm trong số đó.
Trước khi bước qua cổng trường, Khương Tiêu ngoảnh đầu lại, thấy bà vẫy tay với mình.
Nhạc Thành đứng một bên, không biết chú lấy đâu ra một chiếc áo đỏ phong cách thời Đường, nói rằng đây là điềm tốt.
Chú cũng vẫy tay với anh.
Khương Tiêu trải qua hai ngày thi đó hết sức nhẹ nhàng.
Bài thi không khó mấy, làm rất suôn sẻ.
Sau khi thi xong môn cuối, các bạn học lao ra từ cổng trường, ai ai cũng rất vui vẻ.
Cuối cùng đã được giải phóng.
Khương Tiêu bước từ từ theo con đường ra cổng trường.
Lúc đến cổng, phần đông mọi người đều đã rời khỏi, Hạ Uyển Uyển chờ ở đó, Khương Tiêu đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy bà.
"Mẹ ơi, con thi xong rồi."
"Thi thế nào con?" Hạ Uyển Uyển hỏi anh.
Trong thời gian thi bà không dám hỏi, giờ thi xong mới dám cất lời.
"Khá tốt ạ." Khương Tiêu đáp lại bà một câu: "Mẹ đừng lo."
Con trai nói đừng lo, Hạ Uyển Uyển lập tức yên lòng.
"Đi thôi." Bà mừng rỡ kéo Khương Tiêu về nhà: "Mẹ nấu món ngon cho con."
Tối đó, ngoại trừ đồ ăn ấm lòng Hạ Uyển Uyển làm cho, anh còn nhớ được một thứ nữa.
Chiếc hộp Lâm Hạc Nguyên để lại cho mình.
Khương Tiêu luôn rất nghe lời, thi Đại học xong mới mở ra.
Trước đó anh từng đoán xem bên trong có gì, tuy nhiên tới hôm nay khi thấp thỏm lo lắng mở ra, anh vẫn bị bất ngờ, hoàn toàn không đoán được trong đó lại là một tấm thẻ ngân hàng.
Khương Tiêu:......
Mặc dù khi ở bên Lâm Hạc Nguyên anh luôn nỗ lực kiếm tiền, đối phương cũng thường xuyên giúp đỡ mình, song anh đâu có thích tiền đến mức này đâu nhỉ?
Anh cong khóe môi, hơi buồn cười, cũng hơi muốn khóc.
Dưới tấm thẻ ngân hàng lót một tờ giấy thư, Lâm Hạc Nguyên giải thích trên đó lý do mình đưa thứ đồ này.
Cậu nói rằng trước lúc rời đi không biết chọn món quà nào mới là tốt nhất, cứ cảm giác tặng gì cũng không xứng với Khương Tiêu và không cách nào thể hiện tâm trạng khi đó.
Tiền trong thẻ là tiền cậu dành dụm từ nhỏ, có tiền mừng tuổi, có phí sinh hoạt tích góp được.
Thường ngày cậu không tiêu tiền mấy, còn nhận được tiền thưởng và học bổng từ một số cuộc thi.
Lâm Hạc Nguyên đạt giải Olympic Vật lý Quốc tế, phòng giáo dục & đào tạo Hậu Lâm thưởng mười nghìn tệ, cộng thêm mấy khoản vụn vặt là hơn một trăm nghìn tệ, một số tiền không nhỏ.
Cậu muốn để lại chúng cho Khương Tiêu, bởi vì cậu thực sự không nghĩ ra được thứ nào khác sẽ hữu ích với Khương Tiêu.
Lâm Hạc Nguyên bày sạp trông quầy cùng Khương Tiêu, chứng kiến anh vất vả kiếm tiền, xem qua sổ sách trật tự rõ ràng của Khương Tiêu, còn thấy anh nhường lại toàn bộ thị trường cho Trương Dương khi kinh doanh sản phẩm điện tử, bản thân thì tách ra.
Cậu biết Khương Tiêu đã quy hoạch hoàn chỉnh cho tương lai, mọi thứ không chỉ dừng ở món tiền nhỏ hiện tại.
Cậu muốn để lại chúng cho Khương Tiêu, nghĩ rằng đến thời điểm thích hợp, nó sẽ trở thành một phần vốn khởi nghiệp của anh.
Đây cũng coi như một cách cậu đồng hành với Khương Tiêu trên chặng đường trưởng thành, giúp cậu không quá tiếc nuối khi rời đi.
Phong thư này rất dài, dài hơn những bức thư Khương Tiêu đọc trước kia rất nhiều.
Cậu đã phân tích tường tận những gì mình nghĩ lúc đó cho Khương Tiêu xem.
"...!Tuyệt đối đừng giữ lại không tiêu nhé Niên Niên, làm vậy là phụ lòng mình đấy." Cậu viết: "Mình mong rằng sau này cậu luôn sống tốt...!dẫu không có mình bên cạnh, cũng mong