CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
/.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Trong chuyến du lịch, Khương Tiêu đã làm rất nhiều việc mình muốn làm.
Chẳng hạn như đời trước Khương Tiêu lướt video ngắn thấy mẹ con nhà người ta mặc trang phục gia đình, vì vậy khi đến khu danh lam thắng cảnh, anh mua hai chiếc áo thun rộng mặc cùng Hạ Uyển Uyển rồi nhờ người qua đường chụp giúp một tấm.
"Đẹp lắm." Người qua đường kia còn rất thân thiện khen họ: "Tôi thấy chẳng giống mẹ con tí nào, giống hệt hai chị em luôn!"
Dỗ cho Hạ Uyển Uyển cười không ngớt.
Bọn họ đi tham quan một vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng, tới tối thì tìm một quán nhỏ ăn sủi cảo.
Nhìn ra từ cửa sổ quán ăn có thể thấy tòa cao ốc mới xây bên cạnh.
"Cao thật đấy..." Hạ Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn: "Ở trên đó chắc sợ lắm."
Khương Tiêu gắp một miếng thịt bò vào bát bà.
"Thế này chưa tính là cao mẹ ạ, về sau sẽ còn nhiều tòa cao tầng hơn nữa." Anh diễn tả: "Mẹ đừng sợ, thành phố lớn là vậy đó."
Hạ Uyển Uyển gật đầu với anh.
Chiều hôm sau, bọn họ tranh thủ thời gian đi lên tòa cao ốc kia.
Trên tầng cao nhất có đài ngắm cảnh và cả kính viễn vọng.
Ban đầu Hạ Uyển Uyển còn sợ nhưng con trai đã nắm lấy tay bà, dắt bà đi về phía trước.
Bà tựa lên cửa sổ lớn ngắm cảnh bên ngoài.
Mặc dù trông từ trên cao xuống có vẻ đáng sợ nhưng tầm nhìn từ đây lại rất rộng.
Bà nắm tay con trai, lần đầu nhìn tới một nơi xa như vậy, phong cảnh tuyệt đẹp, chiều tối còn ngắm được hoàng hôn nơi xa.
Sắc trời diễm lệ, đám mây như đang ở ngay trước mắt.
Tương lai thực sự vô cùng đáng chờ mong.
Du lịch về vẫn chưa có kết quả thi, Khương Tiêu lại đi thăm mấy người mình nhớ mong.
Quy mô kinh doanh của Trương Dương càng ngày càng lớn.
Anh ấy đã mở ba cửa hàng độc quyền tại thành phố, còn hai cửa hàng đang trong quá trình xây dựng, đồng thời cung cấp hàng hóa cho các cửa hàng khác.
Gần đây điện thoại di động, máy MP3 và các sản phẩm điện tử loại nhỏ khác dần được tiêu thụ rất tốt.
Anh ấy bận rộn suốt, lâu rồi Khương Tiêu chưa gặp được người.
Lần này anh đến tìm Trương Dương, đối phương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Tiêu đấy à em! Chắc là chưa có kết quả thi đâu nhỉ?"
Quả nhiên dạo này người nào gặp anh cũng hỏi chung một câu.
Khương Tiêu lắc đầu, đáp: "Còn mấy ngày nữa cơ ạ."
"Anh thấy chú phải là Trạng Nguyên!" Trương Dương vỗ vai anh, sau đó nhét đồ cho anh: "Muốn học Đại học thì phải chuẩn bị điện thoại máy tính, ở đây anh có nhiều lắm, em cầm hết đi! Yên tâm, anh đã nói rồi, anh sẽ phụ trách chi phí học Đại học của em! Cố gắng thi nhé!"
Anh ấy còn khoa tay múa chân với Khương Tiêu, nói: "Bao giờ em đỗ Trạng Nguyên, anh sẽ làm biểu ngữ để trong cửa hàng, giảm giá sản phẩm ba ngày liền! Tất cả mọi người sẽ chúc mừng với anh!"
Sự nghiệp thăng tiến, anh ấy phấn chấn lên hẳn.
Một người vốn rất gầy yếu giờ còn khỏe hơn cả Khương Tiêu, lúc anh ấy nhét bao lì xì cho, Khương Tiêu hoàn toàn không lay chuyển được.
Lẽ ra định ăn cùng nhau một bữa cơm, cuối cùng lại chạy trối chết.
Nhiệt tình quá, nhét đồ đến mức Khương Tiêu phát sợ.
Sau khi chạy ra, Khương Tiêu quyết định đi tìm chú Diệp.
Chú Diệp của anh không chạy xe vận tải điên đảo ngày đêm nữa, dành nhiều thời gian ở bên người nhà.
Bây giờ khí sắc của chú rất tốt, nói năng hồn hậu.
Căn hộ và cửa hàng mặt tiền đã được bàn giao từ nửa năm trước, cũng lục tục có người vào ở trong tiểu khu.
Chú Diệp của anh mua bốn cửa hàng mặt tiền, ngoại trừ cửa hàng lớn nhất để kinh doanh kia, chú cho thuê hai trong ba cửa hàng còn lại, cửa hàng chưa cho thuê cũng đang thương lượng.
Hiện giờ tiền thuê chưa cao, mới chỉ 800 tệ/cửa hàng, tuy nhiên ba cửa hàng cộng lại là được hơn hai nghìn tệ, nguồn thu cố định đủ cho nhà ba người tiêu dùng trong những năm tới đây, ít nhất thì chú Diệp rất hài lòng.
Lúc chú cho thuê, Khương Tiêu qua xem thử, đề xuất ý kiến đừng ký hợp đồng quá dài hạn.
Lý do rất đơn giản, chờ khu vực xung quanh được khai phá, giá nhà tăng lên thì đây không còn là câu chuyện tám trăm tệ nữa rồi.
Chú Diệp nghĩ đến cửa hàng nhà mình, quyết định mở một tiệm bán trái cây.
Trước kia chú là tài xế vận chuyển đồ khô, quen biết bên chuỗi cung ứng, hơn nữa đúng lúc có hai kho hàng, kho lớn hơn chú làm kho lạnh, thêm hai kho một lớn một nhỏ sau cửa hàng mặt tiền kia là đủ sức chứa.
Tiệm trái cây đã khai trương, lượng khách hiện tại chưa nhiều lắm, song chú Diệp của anh lại nói rằng rất lời rồi, dù ít hơn hồi còn làm tài xế xe vận tải nhưng đạt tới tầm 70, 80% đã là thành công vượt xa mong đợi.
Hiện giờ không phải bôn ba khắp nơi, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt hơn trước kia nhiều.
Chờ khai phá xong khu vực bên đây, dòng người nhiều lên, doanh số của tiệm trái cây này của chú sẽ chẳng hề kém cạnh hồi đi lái xe.
"Nào nào nào, qua đây ăn cherry, ngọt lắm." Chú Diệp cho anh một vốc lớn: "Cháu cứ ăn thoải mái đi, để chú lấy thêm một túi, cháu mang về cho mẹ."
Xoài, dưa lưới, chuối, dưa hấu, nho tía...!chú Diệp đem hết những loại quả cao cấp nhất của tiệm mình ra cho anh ăn thử.
Khương Tiêu ăn đến no căng, tối về vẫn no ợ lên.
Anh cầm theo một phần trái cây sang cho Diệp Ảnh Ảnh.
Năm cấp ba cậu chàng học mỹ thuật, mặc dù học trong trường THPT số 1 với Khương Tiêu nhưng gia đình cậu chàng tìm lớp vẽ cho cậu bên ngoài nên khá ít khi gặp.
Thành tích thi năng khiếu của cậu chàng sớm đã được công bố, trúng tuyển vào một học viện mỹ thuật rất nổi tiếng trong nước, bây giờ chỉ chờ điểm môn văn hóa.
Tuy nhiên dựa vào kết quả các bài kiểm tra trước đây thì chắc là không có gì vấn đề lớn.
Lúc Khương Tiêu mang trái cây tới, cả gia đình Diệp Ảnh Ảnh đều đang ở nhà.
Khương Tiêu cũng quen cha mẹ Diệp.
Trước kia anh bày sạp ở chợ Xuân, chính cha Diệp đã hỗ trợ tìm sạp, chú ấy còn rất nhiệt tình nữa.
"Nếu không nhờ Tiểu Tiêu khuyên nó đi học mỹ thuật thì chắc chắn đứa nhỏ này chẳng đỗ nổi cả Đại học.
Nhà cô chú phải mời cháu một bữa mới được!"
Diệp Ảnh Ảnh trông