CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
/.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Sau một đêm đi tàu hỏa, họ tới Lệ Thị.
Liễu Giang, Lệ Thị và Thâm Thành nằm ngay cạnh nhau, tạo thành một tam giác.
Đời trước Khương Tiêu đã tới cả ba khu vực này rồi nên anh rất thông thạo, có điều Lệ Thị trước mắt vẫn chưa phát triển, mới thấp thoáng bóng dáng ban sơ của thành phố lớn đứng đầu.
Khương Tiêu dẫn Hạ Uyển Uyển đi thuê nhà.
Anh quen thuộc cửa nẻo, thuê tạm một căn ở gần trường.
Mấy năm gần đây Đại học liên kết Hoa Nam chuyển sang khu học mới, vị trí này khá giáp ranh, không thuộc trung tâm thành phố nên mới gần Liễu Giang và Thâm Thành.
Tuy nhiên khu học mới này cũng không thiếu thốn gì, hiện tại đã có vài trạm giao thông công cộng, năm sau thông ga tàu điện ngầm, mấy năm nữa thì thêm ga tàu cao tốc.
Quần thể công nghệ và trung tâm mua sắm cạnh trường đều đã được mở, năm ngoái lại có hai Đại học nữa dọn tới đây, mặc dù độ nổi tiếng và số lượng sinh viên kém Đại học liên kết Hoa Nam nhưng đã phác ra được dáng hình của một làng Đại học.
Qua thêm mấy năm nữa, ga tàu điện ngầm, đường sắt cao tốc cũng được khơi thông, vài công ty khoa học công nghệ dọn vào, khu vực này mới chính thức trở nên náo nhiệt.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi ở Lệ Thị, Hạ Uyển Uyển ra ngoài nộp hồ sơ xin việc, Khương Tiêu ở lại dọn dẹp nhà.
Giấy chứng nhận CPA của bà đã phát huy tác dụng, đây là một bước đệm rất mạnh mẽ.
Những công ty bà tìm đến gần đây đều đưa ra offer, tiền lương ở Lệ Thị cao hơn Hậu Lâm rất nhiều, vừa vào công ty đã nhận được sáu, bảy nghìn tệ, phải gấp ba lần ở quê, sau này nếu làm việc tốt sẽ còn tăng lương nữa.
Lệ Thị phát triển nhanh quả thực đang tận dụng nhân lực ở mức tối đa.
Chỉ trong nửa tháng, Hạ Uyển Uyển đã chốt được công việc tại một văn phòng kế toán khá nổi tiếng của khu vực.
Mấy ngày nữa bà sẽ đi làm chính thức, chỗ làm cách đây không xa, ngồi xe buýt tầm nửa tiếng là tới.
Có nguồn thu ổn định rồi, Hạ Uyển Uyển mới yên lòng.
Bà bắt đầu thực sự thích nghi với thành phố này.
Song dẫu bà không tìm được công việc đi chăng nữa thì Khương Tiêu vẫn có cách chăm sóc bà.
Bây giờ có khi anh còn nhiều tiền hơn cả mẹ mình.
Anh nhớ rõ cổ phiếu được xưng là ngựa ô của năm nay.
Từ đầu năm đến cuối năm tăng khoảng bốn lần, tháng Chín đã tăng ổn ổn rồi.
Anh tới sàn giao dịch một chuyến, rút tiền ra, trừ đi một số khoản chi phí thì trong tay Khương Tiêu có hơn một triệu tệ.
Tiền vốn ban đầu của anh chỉ tầm hai trăm nghìn tệ.
Hồi tháng Sáu, tháng Bảy, Lâm Hạc Nguyên cho tiền, cộng thêm học bổng Trạng Nguyên toàn thành phố, anh đầu tư hết số tiền đó, hiện tại thực sự đã đạt đến bảy chữ số.
Lên Đại học dĩ nhiên anh vẫn phải kinh doanh, nhưng trước đó Khương Tiêu còn dự định khác.
Thuê nhà ở đây mãi cũng không thích hợp.
Anh muốn mua một căn phòng nhỏ, sau khi công việc của Hạ Uyển Uyển ổn định, ý tưởng này càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh tìm một vị trí nằm giữa trường Đại học của mình và đơn vị công tác của Hạ Uyển Uyển với yêu cầu giao thông thuận lợi, sinh hoạt tiện nghi.
Cuối cùng tìm được một căn nhà đã qua sử dụng rộng khoảng một trăm mét vuông, bởi vì không nằm ở trung tâm thành phố nên giá thị trường hiện tại đang vào khoảng trên dưới 7000 tệ/mét vuông.
Khương Tiêu chọn một tiểu khu khá ổn, không phải dạng chung cư mới xây, khu vực sinh hoạt cạnh đó đều đã ổn định.
Năm 2006, Lệ Thị là thành phố lớn đứng đầu cả nước, giá nhà đã bắt đầu có xu hướng vụt tăng, 7000 tệ cao hơn tiền lương bình quân rất nhiều, điều này khiến vô số người kêu ca, nhưng Khương Tiêu biết giá này vẫn kém xa.
Căn nhà trị giá 700.000 tệ, trả trước 30%, thêm các loại thuế + phí, trang hoàng cải tạo đơn giản thì chỉ cần bỏ ra 300.000 tệ là đủ, còn lại trả góp thời hạn ba mươi năm, mỗi tháng chỉ phải chi 2000 tệ, quả thực hời không tưởng.
Hạ Uyển Uyển đi xem nhà với anh.
Đẹp thì đẹp đấy mà tận 700.000 tệ, bà chưa từng mua gì đắt đến vậy.
Khương Tiêu đã cho bà xem số dư tài khoản ngân hàng của mình, tuy nhiên bà vẫn do dự.
"Mẹ thích chứ?"
Khương Tiêu hỏi bà.
Hạ Uyển Uyển suy nghĩ, gật đầu.
Căn nhà này là một căn hộ ở tầng cao, nằm tại tầng 12, ánh sáng đủ đầy, nằm giữa tiểu khu nên không bị ồn, nửa căn hộ nhìn ra sông, ngắm được cả cây cầu lớn, lúc chiều tối cầu hơi tắc đường, đèn từ những chiếc xe trên đó lấp lánh tựa ánh sao, tràn ngập không khí thành thị.
"Thích thì con mua cho mẹ, những vấn đề khác mẹ đừng nghĩ nhiều." Khương Tiêu vỗ cửa: "Con trai mẹ có tiền."
Anh nhanh chóng quyết định cọc tiền và trả trước, có điều quy trình cho vay trả góp của ngân hàng không nhanh đến vậy, ngoài ra cũng phải sửa chữa nhà cửa đôi chút nên anh đến trường đăng ký nhập học trước.
Khương Tiêu vung tiền như rác mua nhà, ấy vậy mà bước chân vào cổng lớn trường Đại học lại lơ ngơ hệt một học sinh Tiểu học.
Hạ Uyển Uyển còn phải đi làm, tiền lương kế toán văn phòng khá cao nhưng đồng thời cũng bận rộn, không thể đi đăng ký nhập học cùng anh, Khương Tiêu mới tự đi một mình.
Thú thực, lúc bước vào trường, người thi Đại học chẳng căng thẳng mấy như anh lại đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay.
Rõ ràng anh từng tới Đại học liên kết Hoa Nam rồi, vậy mà giờ đây cứ như lần đầu đặt chân vào.
Khu học mới siêu rộng lớn, Khương Tiêu đi lên theo chỉ dẫn.
Anh cầm thư báo trúng tuyển muốn đi lấy thẻ học sinh, kết quả là vừa vào trường không lâu, anh đã bị bên tuyển thành viên cho câu lạc bộ của trường bắt được.
Khương Tiêu còn đẹp trai nữa.
Anh đội một chiếc mũ phớt, mặc áo thun giản dị, vừa ấm áp như ánh mặt trời vừa đẹp trai ngời ngời, cộng thêm dáng vẻ trông rất ngoan ngoãn và dễ bắt chuyện.
Lận Thành Duật đứng chờ ở cổng khác mãi lâu chưa thấy, chạy tới tìm thì phát hiện Khương Tiêu đã bị một đám người nam nữ đủ cả bao vây xung quanh.
"Là đàn em bên Học viện Quản lý của chúng ta, em vào Hội Sinh viên nha em!"
"Tới Câu lạc bộ Hí kịch đi em! Hợp lắm đó!"
"Vào Câu lạc bộ Manga Anime của bọn anh là tốt nhất!"
"Đàn em ơi, số điện thoại của em là gì thế? Đây là số của chị, hay chị dẫn em đi đăng ký ký túc xá nhé?"
Còn dám đòi số điện thoại?
Tôi thấy cô đang âm mưu gây rối thì có!
Lận Thành Duật xông lên kéo Khương Tiêu từ trong đám người ra.
Hai người họ đứng chung chỗ càng nổi bật hơn, vẫn có người muốn tiến lên, lại bị Lận Thành Duật lườm trả.
Khương Tiêu thấy y thì hơi ngạc nhiên, hỏi một câu: "Sao cậu cũng ở đây thế?"
Sau đó anh mới nhớ ra hai người họ là bạn cùng lớp, Lận Thành Duật cũng tới đăng ký là chuyện hết sức bình thường.
"Em quen đường, em dẫn anh đi." Lận Thành Duật kéo tay anh tiến lên: "Đừng quan tâm tới bọn họ, nếu muốn vào câu lạc bộ chơi thử thì có thể tranh thủ thời gian học quân sự qua đây."
Y nhận lấy va li của Khương Tiêu một cách tự nhiên rồi