CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
Sáng hôm sau, ông nội không kiềm lòng nổi nữa, kéo Lận Thành Duật qua hỏi chuyện này.
"Rốt cuộc tình trạng của hai đứa là sao?"
Lận Thành Duật thầm nói: Vậy thì cháu phải bắt đầu kể từ việc sống lại mang tính chất huyền học.
Y sợ dọa ông nội mình.
Ông mà biết thật có khi cũng cảm thán y đúng là một thằng trời đánh, chẳng còn nước cứu chữa.
"Tiêu Tiêu có suy tính của riêng mình, cháu...!không vội." Lận Thành Duật nói ra những lời mà chính bản thân y cũng thấy khó tin: "Huống hồ mối quan hệ của bọn cháu thực sự không phải thứ có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Ông đừng can dự vào nhé ạ, cũng đừng tới quấy rầy anh ấy.
Sáng nay cháu nấu ít cháo thịt nạc cho ông, được không?"
Y dời chủ đề một cách gượng gạo, ông nội cũng biết giới hạn, không gặng hỏi thêm.
Ông im lặng hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "...!Nấu cháo thịt nạc với trứng vịt bắc thảo đi."
Thôi vậy, ông chẳng hiểu rõ chuyện tình cảm của giới trẻ cho lắm.
Ông cụ chỉ hơi ưu sầu, cảm thấy nếu cháu trai cứ tiếp tục như vậy thì liệu có chốt được đối tượng hay không đây.
Qua Tết, Khương Tiêu lại bắt đầu bận rộn kiếm tiền.
Anh liên hệ với Diệp Miểu Miểu.
Thực tế đối phương mới là người chủ động tìm anh bàn chuyện làm ăn.
Trong trường Đại học, ngoài Khương Tiêu ra cũng có khá nhiều người kinh doanh nhỏ, và Diệp Miểu Miểu là một trong số những người khá thành công ở đó.
Cô cũng học tại Nam Liên, chuyên ngành truyền thông, hiện tại đã lên năm tư, đang là chủ một cửa hàng bán mỹ phẩm.
Cô giảng giải chi tiết hình thức vận hành kinh doanh của mình hiện nay, vậy mà khiến Khương Tiêu thấy đôi phần quen thuộc.
Đây là hình thức mua hộ nhưng khác với kiểu mua hộ trong nước của Khương Tiêu mấy năm trước, cô ấy mua hộ hàng từ nước ngoài.
Diệp Miểu Miểu có một cô em họ đang du học tại Hàn Quốc.
Từ năm nhất, hai người đã hợp tác với nhau, xách tay đồ về hoặc gửi qua đường bưu điện.
Mỹ phẩm Hàn giá cả ổn định lại đa dạng, khá phù hợp với các sinh viên, từ sản phẩm dưỡng da đến mỹ phẩm trang điểm, loại gì cũng có, giá rẻ hơn tại cửa hàng trong trung tâm mua sắm rất nhiều, cộng thêm chất lượng ổn nên việc làm ăn của cô không tệ chút nào.
Đến giờ sắp kinh doanh được ba năm, Diệp Miểu Miểu phải tốt nghiệp rồi.
Cô không muốn tìm việc, quyết định kinh doanh lớn hơn, biến nó thành sự nghiệp của chính mình.
Vả lại trước đó không lâu, em họ đã quyết định định cư ở nước ngoài của cô cũng mới liên hệ được một người quen nữa đang định cư ở Nhật Bản sẵn sàng hợp tác.
Bọn họ làm việc với nhau thì có thể tiếp tục việc kinh doanh về lâu về dài một cách ổn định.
Mỹ phẩm Nhật Hàn khá nổi tiếng.
Hiện tại cô giữ nhiều hàng, vì vậy muốn một kênh trưng bày thông thường.
Cô đang có chút tiền vốn.
Ban đầu định mở một quầy hàng ở phố thương mại dịch vụ coi như mở rộng quảng bá, thế nhưng đi một vòng hỏi giá xong, cô lại quyết định rút lui.
Mặc dù cô cũng miệt mài tìm hiểu về chiết khấu ưu đãi trong trường, song giá sau giảm vẫn đắt, cô không đủ sức chi trả và cũng không có lãi.
Giờ Diệp Miểu Miểu chỉ muốn một quầy hàng thôi.
Cô canh rất lâu chưa tìm được mặt bằng, không chỗ nào nhỏ hơn ba mươi mét vuông, những khu vực cỡ mười mét vuông giá hời đều đã bị người ta thuê dài hạn, rất khó mua nhượng.
Cô xem tới xem lui, cuối cùng nhắm vào mặt bằng của Khương Tiêu.
Cửa hàng của Khương Tiêu không nhỏ.
Tuy anh đặt nhiều quầy hàng nhưng di dời đôi chút thì vẫn đủ chỗ cho quầy mỹ phẩm.
Nếu được thì cô còn đặt được thêm một cái bàn trang điểm nhỏ, rảnh rỗi nhận cả khách book lịch trang điểm.
Cô tới bàn bạc với Khương Tiêu về chuyện này.
Dĩ nhiên cô sẽ đóng tiền thuê theo tháng, chi thêm nhiều chút theo diện tích cũng không sao.
Nhân viên phụ trách quầy mỹ phẩm cũng do cô thuê, hơn nữa phần lớn thời gian cô có thể một mình xử lý, tuyệt đối sẽ không mang thêm phiền phức cho Khương Tiêu.
Khi tích lũy được thêm tiền đủ chi trả cho mặt bằng phù hợp, cô sẽ tự dọn ra.
Thế này nghe thì rất công bằng, hơi giống với hình thức hợp tác của Trương Dương và Khương Tiêu hồi cấp ba, tuy nhiên Khương Tiêu lại thấy hơi bất ổn.
Thứ nhất, khi đó Trương Dương đồng ý cho anh làm vậy bởi vì cứ cách một khoảng thời gian Khương Tiêu lại mang băng đĩa mới nhất từ Liễu Giang về cho anh ấy, điều này có sức hấp dẫn cao hơn cả việc trả tiền thuê cho anh ấy.
Hơn nữa tình hình kinh doanh của cửa hàng băng đĩa nhỏ phía Trương Dương chỉ tàm tạm, quầy hàng của Khương Tiêu đã thu hút giúp anh ấy một lượng khách kha khá, trường hợp của Khương Tiêu hiện giờ lại khác.
Tình hình kinh doanh của anh cực kỳ tốt, chi trả thoải mái các khoản cho cửa hàng, cứ theo đà này thì chỉ tầm nửa năm nữa thôi là anh sẽ đủ tiền mở chi nhánh.
Thứ hai, anh không hiểu biết nhiều về Diệp Miểu Miểu.
Cô làm công việc mua hộ, rất nhiều thủ tục vận chuyển diễn ra ở nước ngoài.
Mặc dù Khương Tiêu đã xem qua hàng hóa của cô nhưng thực sự anh vẫn chưa hiểu lắm.
Bọn họ buôn bán trong cùng một cửa hàng.
Lỡ đối phương gặp vấn đề gì, chẳng hạn như dính hàng giả, gây dị ứng...!Tính rủi ro mỹ phẩm đem đến cao hơn vật dụng hàng ngày nhiều, sự việc lại xảy ra dưới thương hiệu của Khương Tiêu thì liệu anh có thể mặc kệ hoàn toàn, không chịu ảnh hưởng gì ư?
Nói tóm lại, lợi ích anh nhận được không lớn bằng độ rủi ro, do đó Khương Tiêu không đồng ý ngay.
Có điều anh cũng cân nhắc đôi chút, không từ chối hẳn.
Tuy nói là bán hàng bách hóa nhưng hiện tại khá nhiều nơi cũng kinh doanh nhu yếu phẩm hàng ngày như anh.
Mỹ phẩm cũng là một thị trường rất lớn, hiện nay nhiều hãng mỹ phẩm nội địa chưa phát triển, giá cả tại trung tâm mua sắm lại đắt.
Nếu con đường này của Diệp Miểu Miểu đi vào quỹ đạo thì việc ký kết đại lý với những thương hiệu Nhật – Hàn đó rồi mở rộng kinh doanh không phải không có khả năng.
Tất nhiên đây cũng là chuyện sau này.
Trong hiện tại, việc kinh doanh của cô ấy vừa hay bù đắp vào chỗ trống trên mảnh đất của Khương Tiêu.
Khương Tiêu thực sự không hiểu biết về ngành hàng mỹ phẩm này.
Kem chống nắng được coi như sản phẩm phổ biến mà anh cũng phải tự thử trước rồi mới dám bán.
Son môi trong lucky box hồi Giáng Sinh cũng do anh khảo sát rất lâu mới biết màu nào hợp với da nào, thành phần tính chất gì phù hợp nhất để cẩn thận thêm vào danh sách hàng hóa của mình.
Chỉ vậy thôi.
Về phần kem dưỡng da hay bút kẻ mi mày gì đó đến chạm anh cũng chẳng dám chạm vào.
Khương Tiêu không hiểu về mấy món này, anh thực sự sợ xảy ra vấn đề.
Bây giờ đúng lúc có người đã hiểu chuyên sâu, Khương Tiêu cất công hỏi qua các bạn học cùng ngành Truyền thông với Diệp Miểu Miểu.
Có một số người từng mua hàng của cô rồi, bọn họ đều đánh giá không tồi về cô, đây là một người uy tín.
Do đó Khương Tiêu muốn thay đổi tư duy chút, kéo cô vào đoàn đội của mình.
Nếu gánh vác rủi ro thật thì buộc phải tối đa hóa lợi ích.
Hiện tại Diệp Miểu Miểu đã có con đường nhập hàng của riêng mình.
Xét cho cùng cô ấy vẫn khác với bọn Trần Lãng, mới đầu Khương Tiêu nói cho cô quy hoạch của mình, cô còn không chấp nhận.
Tuy nhiên khi anh nói đến đoạn sau, cô bắt đầu hơi dao động.
Cô phát hiện kế hoạch của người này dường như không chỉ đơn giản dừng tại một cửa hàng nhỏ.
Chuyện hợp tác kinh doanh mở rộng quy mô cửa hàng của Khương Tiêu với Trương Dương