CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
Từ khi có thêm gian hàng của Diệp Miểu Miểu, tình hình kinh doanh bên cửa hàng nhỏ của anh càng tốt hơn, Khương Tiêu cũng bận rộn lên theo.
Nếu kéo người ta nhập hội rồi thì không chỉ đơn giản là mua hộ nữa.
Khương Tiêu đang chờ một thời gian nữa ổn định sẽ dẫn cô ấy đi xem hàng.
Chu kỳ vận chuyển hàng xách tay nước ngoài khá dài.
Tuy Diệp Miểu Miểu kinh doanh lâu rồi, kênh nhập hàng cũng rất ổn định nhưng xét cho cùng vẫn chưa mang tính chính quy.
Phải lập thêm nhiều kênh khác mới được.
Hiện nay ngành hàng mỹ phẩm chưa phát triển trong nước, song chất lượng sản phẩm ở các cửa hiệu lâu đời vẫn đảm bảo, chẳng qua họ không thích quảng cáo mà thôi.
Vả lại rất nhiều thương hiệu quốc tế cũng đã sở hữu cho mình một chuỗi dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh trong nước, đại lý của họ cũng là công ty nội địa, chỉ cần bỏ công tìm hiểu là sẽ tìm ra kênh nhập hàng phù hợp.
Diệp Miểu Miểu cũng biết điều này.
Tiền đề thúc đẩy cô kinh doanh mỹ phẩm là vì bản thân cô cũng thích ngành sản xuất sản phẩm làm đẹp.
Trước kia cô đã từng sử dụng bút kẻ mắt và chuốt mi nội địa, thậm chí thử cả dụng cụ trang điểm như cọ trang điểm, v.v chất lượng không hề kém cạnh nước ngoài.
Do đó, lúc được Khương Tiêu dẫn đi chọn hàng, cô cũng rất nghiêm túc.
Một số thương hiệu nội địa không trưng bày sản phẩm nhiều, doanh số bán ra chỉ tàm tạm.
Nếu chất lượng thực sự ổn và thương lượng được thì còn rất nhiều cơ hội kiếm lời.
Từng cọc chuyện gộp vào, năm nhất của Khương Tiêu vô cùng bận bịu.
Vạn sự khởi đầu nan, Lận Thành Duật luôn thấy anh còn bận hơn cả mình, biết bao nhiêu lần vội vàng chạy đôn chạy đáo.
Thỉnh thoảng bận còn đỡ, cứ vậy, y sợ Khương Tiêu ăn uống ngủ nghỉ thất thường thế này trong thời gian dài sẽ ủ thành bệnh nặng.
Buổi sáng bọn họ đều có lớp tiết đầu, Lận Thành Duật nhìn Khương Tiêu đăm đăm, hỏi anh có ăn sáng đúng giờ không.
Anh thấy phiền phức cũng vô ích, Lận Thành Duật luôn mang theo đồ ăn trong cặp, anh mà không ăn thật thì kiểu gì cũng bị y quấn lấy suốt cả tiết, đòi anh ăn bằng được mới thôi.
Đến trưa, Khương Tiêu chạy mất hút vẫn không thoát, anh sẽ nhận được tin nhắn từ Lận Thành Duật.
Thời này điện thoại di động còn chức năng gửi tin nhắn màu.
Lận Thành Duật cứ thế làm hoa hòe lòe loẹt tin nhắn đó, sợ nhiều người tìm Khương Tiêu nên anh bỏ lỡ tin nhắn của mình...!nói chung là cực kỳ nổi bật.
Nhắc anh ăn cơm đúng giờ, hết sáng rồi chiều, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại giục người ta ăn.
Lận Thành Duật cũng biết nấu nướng, y sợ Khương Tiêu để thuận tiện mà ăn đồ ăn nhanh hại sức khỏe bên ngoài nên thường xuyên cầm hộp cơm tới ăn cùng Khương Tiêu.
Tới tối, khoảng 11 giờ, y sẽ nhắc nhở Khương Tiêu đi ngủ, muộn nhất không thể quá 11 giờ rưỡi.
Thỉnh thoảng Khương Tiêu ngủ ở phòng ký túc xá, y cũng theo anh về, dụ anh đi ngủ, không màng ánh mắt của Trần Lãng và Từ Lượng, dù sao hai người kia cũng quen rồi.
Đôi lúc Khương Tiêu không về trường vì anh học ngoại trú, ngủ ở nhà thoải mái, những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối cũng chưa từng vắng mặt.
Khương Tiêu không trả lời lại tin nhắn y.
Có khi anh bận quá, người này còn đến thúc giục khiến giọng điệu anh trở nên hơi khó chịu.
Tuy nhiên trên thực tế, anh cũng hiểu rõ rằng Lận Thành Duật thật lòng lo mình sẽ bị bệnh, vả lại cứ thế mãi làm cho anh cũng quen với việc có một người để ý mình sát sao.
Khương Tiêu biết đời trước mình chết thế nào.
Đó là kết quả tích tụ từ những mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vậy nên đời này anh đã chăm chỉ rèn luyện, kiên trì kiểm tra sức khỏe đều đặn.
Nhưng ăn uống ngủ nghỉ không điều độ đúng là có hại cho cơ thể thật, đến lúc đó kiếm được nhiều tiền đến mấy cũng vô ích.
Khi nào cần nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi.
Anh đi từng bước theo quy định bản thân đặt ra.
Hết năm nhất, anh mở một chi nhánh khác ở làng đại học.
Cuối năm 2007, Vô Hạn Ưu Tuyển của Khương Tiêu đã tiến vào và chiếm giữ một vị trí trong trung tâm mua sắm của làng đại học như kế hoạch trù tính.
Trung tâm mua sắm khác với trường học, Khương Tiêu dốc gần hết số tiền của mình vào.
Hiện tại dưới tay anh đã có mười mấy nhân viên làm việc ở hai cửa hàng.
Anh không phải tự lo liệu quá nhiều, bớt nhọc thể lực nhưng lại tăng công suất trí lực.
Tin tốt là Diệp Miểu Miểu đã chính thức tốt nghiệp vào giữa năm nay.
Cô có thể dồn toàn bộ tâm trí vào việc kinh doanh.
Ngoài mỹ phẩm, cô cũng giúp đỡ Khương Tiêu khá nhiều, phụ trách chi nhánh thứ hai ở làng đại học kia.
Chính Khương Tiêu cũng không kham xuể cả cửa hàng bên trung tâm mua sắm.
Diện tích cửa hàng bên đây lớn hơn nhiều, lúc trang hoàng anh cũng phỏng vấn luôn cửa hàng trưởng và nhân viên bán hàng có kinh nghiệm.
Ngày phỏng vấn đó, Khương Tiêu tất bật tới khuya vẫn chưa tìm được người phù hợp, lại chạy sang quan sát tiến độ trang hoàng, ở lại trung tâm mua sắm đến tận hơn 11 giờ.
Quả nhiên sau đó Lận Thành Duật gọi tới rất đúng giờ.
Khương Tiêu do dự một lát, bấm nghe.
"Tiêu Tiêu về nhà chưa?"
Hôm nay Khương Tiêu mệt đến hơi đờ đẫn.
Anh lắc đầu với điện thoại, rồi mới nhận ra đối phương không nhìn thấy, bèn đáp lại một câu: "Vẫn chưa."
Hôm nay coi như xong chuyện trang hoàng.
Anh xem qua giờ giấc, vẫn còn một chuyện chưa xong đây.
Một lô văn phòng phẩm đã đóng gói của anh vẫn đang được gửi tạm ở chợ.
Tuy đã bàn với người ta là để lâu chút không sao rồi nhưng dự báo thời tiết nói tối nay mưa to, điều kiện bảo quản ở đó không tốt lắm, lại có một phần là sổ ghi vở ghi đựng trong thùng giấy, lỡ dính nước là hỏng hết.
Khương Tiêu vốn định xong trong hôm nay, bận tới bận lui lại thành muộn.
Anh kể sơ lược với Lận Thành Duật việc này, muốn người này đừng giục nữa, tối nay chắc chắn mình không thể ngủ đúng giờ.
Nào ngờ đối phương im lặng một lát, bỗng nói: "Anh xuống dưới đi."
Trung tâm mua sắm này đã đóng cửa từ lâu, giờ không còn ai.
Khương Tiêu một mình đi ra ngoài, tới cửa, anh thấy xe của Lận Thành Duật đỗ ven đường, đèn xe lóe lên.
"Em chở anh đi nhé." Lận Thành Duật nói: "Sau đó đưa anh và hàng về nhà, hôm nay đi ngủ sớm chút, được không?"
Khương Tiêu hơi bất ngờ, cũng khá do dự, đứng yên tại chỗ.
"Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian." Lận Thành Duật nói tiếp: "Tới cũng đã tới rồi."
Đây không phải lần đầu y theo Khương Tiêu tới chợ buôn sỉ, thành ra rất quen đường quen lối.
Đường xá về đêm không có xe cộ gì, cả quãng đường thông thoáng.
Sau khi vào kho hàng cạnh chợ.
Khương Tiêu tìm người, lái xe ba bánh ra.
Bên trong chợ có cả đường lớn và lối nhỏ, địa điểm Khương Tiêu gửi tạm hàng vốn cũng không phải kho hàng nghiêm chỉnh gì, lối vào hẹp, Lận Thành Duật khó mà lái xe vào trong, để anh lái xe ba bánh vào vẫn ổn hơn.
"Phiền cậu chờ tôi chút." Khương Tiêu nói: "Tôi sẽ ra ngay."
Chỗ gửi hàng của anh khá