“A, nhẹ chút !”
Lông mày Sở Phong nhíu chặt, nhe răng trợn mắt mà bưng cái mông mình, được tên sai vặt đỡ ngồi lên xe ngựa.
Gương mặt tên sai vặt không rõ mà nói, “Gia, ngài không bôi thuốc sao. Với lại lẽ ra tên cùng làm với ngài phải chuẩn bị đầy đủ thuốc mỡ rồi chứ nhỉ… Hẳn là đã sớm — —”
Sở Phong nghĩ thầm rằng cái tên sai vặt này thật là không thức thời chút nào, đánh một cái vào gáy gã, chột dạ nói, “Ngươi thì biết cái gì ! Bổn cung té lộn mèo một cái đau đớn bao nhiêu ngươi có biết không ! Nhanh đi lấy cái đệm lót lại đây !”
Tên sai vặt bị đánh nên không vui chút nào, nhanh chóng đi lấy cái đệm lót cho chủ tử nhà mình, đặt đệm dưới mông anh. Sở Phong thay đổi tư thế mà ngồi xuống, cuối cùng cũng coi như tìm được một chỗ dễ chịu cho cái mông, liền cố gắng dựa vào vách buồng xe, nghe âm thanh kẽo kẹt của bánh xe khi nghiền ép mấy cục đá trên đường, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mà mới ngồi trong chốc lát, trong đầu Sở Phong liền hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ lại tinh xảo, khuôn mặt kia mang theo biểu tình thiếu đòn khiến anh nghiến răng nghiến lợi :
“…Bổn cung làm tình với ngươi, bất quá chỉ là muốn nhìn xem bộ dạng chịu đựng của ngươi khi bị làm mà thôi.”
Giọng điệu giễu cợt kia giống như vẫn còn vang bên tai anh. Sở Phong từ lâu đã luôn là người “thượng”, là một tay lão luyện chơi qua không biết bao nhiêu là bông hoa, ở trong vòng gay luôn rất được hoan nghênh, nào chịu được cái cảm giác bất lực bực bội này. Vừa nghĩ tới ngày đó, Sở Phong liền hận không thể cầm ngay thanh kiếm vọt vào trong đông cung, đâm mấy lỗ lớn máu tươi đầm đìa trên người tên Lăng Phỉ kia.
Chỉ là trừ cảm giác phẫn nộ cùng không cam lòng ra, trong lòng anh tựa hồ còn ẩn giấu một cái gì khác. Mà Sở Phong thì chưa bao giờ muốn tìm hiểu kỹ càng. Anh cùng Lăng Phỉ đã định là kẻ đối địch, đây là sắp xếp mà hệ thống đã sớm thiết lập nên, tất cả nội dung vở kịch cũng chỉ xoay quanh cái con đường phát triển này. Dù cho bọn họ đã xảy ra quan hệ thì cũng không ảnh hưởng gì tới đầu mối chính của nội dung vở kịch, dù sao thì đêm đó ở thanh lâu mục đích của hai bên đều là muốn tiết dục, cũng không ai đem nó coi là thật được.
Nghĩ tới đây, Sở Phong bắt đầu đau đầu giá trị trinh tiết của bản thân ghê gớm. Sau đêm thanh lâu đó, giá trị trinh tiết của anh trực tiếp bị trừ 100 luôn, số còn dư thì lại không quá 250. Anh cứ tưởng lúc trước anh cần cù chăm chỉ “giam cầm” Trầm Mộ Nhiên, nỗ lực đóng vai nhân vật là một tên t*ng trùng thượng não si hắn công hai, thật vật vã mới tích lũy được một chút giá trị trinh tiết. Kết quả thì sao, được rồi, vì một đêm đó liền cứ thế mà bay mất !
Tuy rằng giá trị tiết tháo không thay đổi nhiều lắm, mà giá trị nhân phẩm thế mà lại tăng lên, hiện tại đã tới mức năm trăm rồi. Sở Phong đối với cái này rất hài lòng, giá trị nhân phẩm nếu như chạm tới mức một ngàn, hình như hệ thống sẽ có thưởng… Bất quá càng về sau thì hệ thống xuất hiện ngày càng ít, giọng nói máy móc nhắc nhở duyên dáng kia cũng lâu lắm mới vang lên một lần, có lúc Sở Phong còn có loại ảo giác là bản thân đã hoàn toàn bị sáp nhập vào cái thế giới này rồi…
Đang lúc suy nghĩ loanh quanh, chẳng hiểu sao xe ngựa lại dừng lại, tiếng thông báo của tên sai vặt từ bên ngoài vang lên, “Gia, tới hoàng cung rồi.”
Sở Phong gật gật đầu, đỡ cái eo bủn rủn cứng ngắc xuống xe ngựa. Ngài mai là ngày săn bắn mùa thu, hoàng đế lại triệu anh vào cung sớm, hơn nữa còn bảo anh hãy ở trong hoàng cung tối nay, ngày mai cùng hoàng đế và đội cận vệ đi bãi săn. Sở Phong không phải là tên ngu, tất nhiên đoán được là sẽ có chuyện đại sự gì đó xảy ra.
**
“Phụ hoàng, mấy ngày không gặp, người càng ngày càng bộc phát tư thế oai hùng !”
Đi tới Điện Thái Hòa bái kiến hoàng đế, Sở Phong như cũ là lời mở đầu đầy nịnh hót. Chiêu