Lúc Sở Phong về lại tẩm điện, mồ hôi trên lưng đã làm ướt cả lớp quần áo mỏng.
Sau khi hoàng đế nói xong lời đó, anh đã suy đoán ra được ba loại tin tức quan trọng.
Một, kế hoạch Đoan vương muốn ám sát thái tử, hoàng đế biết rõ rõ ràng ràng ! Hai, hoàng đế sợ là cũng đã biết việc Lăng Phỉ không phải là con ruột của ngài, chỉ là vì một số nguyên nhân, nên vẫn chậm chạp không động thủ với Lăng Phỉ. Mà tổng kết hai điều trên lại, thì suy ra cái thứ ba : Hoàng đế muốn trong lúc diễn ra săn bắn mùa thu, mượn tay vua giúp anh diệt trừ thái tử !
Quả nhiên là gần vua như gần cọp, Sở Phong ‘sách’ hai tiếng, nằm trên giường, suy nghĩ về tin tức mấy người được phái đi nghe ngóng được. Nghe đâu trước khi vào cung, Thục Trân hoàng hậu là con gái của một quan huyện, dung mạo thanh lệ, tài đức vẹn toàn, hơn nữa đã sớm có hôn ước với vị tiên sinh dạy học. Đáng tiếc khi hoàng đế đi tuần thì vừa vặn đi qua huyện, đối với Thục Trân hoàng hậu đang lúc giặt lụa bên bờ sông thì nhất kiến chung tình, vì vậy liền cường thủ hào đoạt, mạnh mẽ chia rẻ một đôi uyên ương số khổ.
Nội dung vở kịch cũng thật là máu chó quá đi, Sở Phong sờ cằm, chau mày. Nói như vậy, chuyện trước kia của Thục Trân hoàng hậu, hoàng đế khẳng định là sợ mất mặt, trong lòng vì thẹn với Thục Trân hoàng hậu, nên không đành lòng xuống tay với Lăng Phỉ ; mà Thục Trân hoàng hậu chết rồi, hoàng đế không còn kiêng kỵ gì nữa, thêm vào đó là thái tử còn có uy tín trong đảng của Trấn Quốc Công, Ninh Quốc Công trong quân đội, sợ là đã công cao chấn thủ. Mà dựa vào cơ hội lần săn bắn mùa thu này, hoàng đế vừa vặn có thể đem mối họa nhiều năm trong đầu một lưới bắt hết !
Đúng là cáo già ! Sở Phong đối với mưu lược của hoàng đế quả thực cực kỳ bội phục. Chỉ là làm một chính quy công, Lăng Phỉ sao có thể dễ dàng mà go die như vậy được chứ ? Sở Phong tuyệt đối không tin, lần săn bắn mùa thu này, nhất định là sẽ là sát khí tứ phía cho mà xem…
Tâm tư nặng nề làm cho Sở Phong hai tối gần đây ngủ không ngon chút nào. Ngày săn bắn mùa thu đó, anh treo trên mặt hai vòng thâm mắt cực lớn, đỡ cái cổ cứng ngắc, mặt không đổi sắc mà leo lên xe ngựa.
Lần xuất phát này là ở bãi ngoại ô mà săn, trừ đội hộ vệ hoàng thất Vũ Lâm quân phụ trách an toàn ra, còn có hai bắc đại doanh tinh nhuệ cùng đồng hành. Trước khi xuất phát Sở Phong còn chạm đầu với Đoan vương, người này còn thề son hẹn sắt mà chứng minh rằng hai đội tinh nhuệ kia là do y khống chế, còn anh chỉ cần yên tâm xem kịch vui là được.
Anh nhớ tới thống lĩnh của bắc đại doanh ở phía trung lập, chưa hàng ai bao giờ, vì cái gì lại bị Đoan vương nắm được trong tay ? Sở Phong tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không biểu hiện lên trên mặt, gật gật đầu, liền bắt đầu chuyển đề tài nói chuyện.
Đoàn xe mênh mông đi thì vào lúc giữa trưa cuối cùng cũng tới bãi ngoại ô để săn bắn. Hôm nay trời tốt, trời xanh mây trắng, Sở Phong ở trong doanh trướng thay xong bộ cung phục cưỡi ngựa, liền đi tới chỗ chủ trướng diện thánh. Mới vừa tới cửa để vén màn lên, liền thấy Lăng Phỉ đi tới trước mặt.
“Hôm nay Tam đệ thực sự là có tư thế oai hùng hơn người, chắc là bị thương do té cũng tốt rồi nhỉ ?” Lăng Phỉ mang theo nụ cười giễu cợt, ánh mắt còn mang theo hàm xúc ý tứ khác mà nhìn lướt qua giữa hai chân anh.
Sở Phong vừa nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét này, liền cảm thấy hoa cúc ẩn ẩn đau. Anh cũng lười cùng hắn tính toán, hừ lạnh một tiếng, lướt qua bả vai hắn, nhanh chân đi vào chủ trướng.
Lăng Phỉ, chốc lát nữa ta xem ngươi còn đắc ý được nữa không !
Theo hiệu thổi kèn to rõ vang lên, mùa săn bắn mùa thu mỗi năm một lần chính thức bắt đầu. Giữa mông của Sở Phong tuy bị thương đã tốt hơn phân nửa, nhưng mà anh cưỡi ngựa không tốt, nhiều nhất thì cũng chỉ cưỡi ngựa dạo quanh, xem nhóm những hoàng tử, Hầu gia khác thi thố tài năng tại bãi săn.
Hoàng đế đã qua tuổi năm mươi, mặc dù ngồi ở vị trí cao, cũng không tỏ vẻ phúc hậu, thân thể so với người cùng lứa cường tráng hơn nhiều lắm, cưỡi ngựa thì càng tuyệt hơn nữa. Sở Phong nhìn cung tên trong tay ngài khẽ gương lên, không cần tốn chút sức nào mà bắn trúng đầu một con nhím, không khỏi cùng các đại thần vỗ tay tán dương.
“Tam đệ, ngươi nghe ta nói, chờ một lúc nữa, trước hết ngươi hãy đi dụ dỗ Lăng Phỉ đi vào trong rừng…” Đoan vương cưỡi ngựa đi tới bên người anh, nhẹ giọng nói bên tai.
Sở Phong gật gật đầu, hai người trao đổi ánh mắt rồi ngầm hiểu ý mà làm, từng người ghìm lại dây cương, di chuyển ngựa. Chiến tích của Lăng Phỉ cũng không tồi, không lâu sau đã săn được hai con gà rừng, đầu của một con nai. Sở Phong ở xa xa nhìn thân ảnh thon dài tư thế oai hùng hiên ngang kia, trong miệng ‘giá’ một tiếng, thúc ngựa chạy tới đầu kia.
“Tuyên vương gia !” Người hầu bên cạnh Lăng Phỉ vừa nhìn thấy anh, liền dồn dập cúi đầu hành lễ.
“Bổn vương mới vừa thấy một con cáo trắng chạy vào trong rừng, lông của con cáo