“Thái — — Bệ hạ, ngài sao lại đến đây ?” Trầm Mộ Nhiên kinh ngạc khi thấy Lăng Phỉ xuất hiện trong phủ của cậu.
Từ lần trước, ở trong Thái Hòa điện, sau khi cuộc nói chuyện của hai ngươi tan rã trong không vui, thì ngoại trừ làm theo phép triệu kiến, Lăng Phỉ cũng không âm thầm đi tìm cậu nữa. Nghĩ tới ban ngày lúc tham gia lễ mừng đăng cơ, mình chỉ có thể cách đoàn người, xa xa đứng nhìn hình bóng hắn, lòng Trầm Mộ Nhiên một mảnh chua xót.
“Sao ? Trẫm không thể tới tìm ngươi sao ?” Lăng Phỉ tự nhiên mà ngồi xuống trên ghế mây. Lúc hắn bước ra khỏi cung, đã hoàn toàn tỉnh rượu, lúc này đi tới quý phủ của Trầm Mộ Nhiên, dù sao thì cũng không thể quay về lại Thái Hòa điện được nữa, vì sẽ giống như là đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, chỉ cảm thấy ở lâu thêm một khắc cũng là một loại dày vò.
“Vi thần không có ý này.” Sắc mặt Trầm Mộ Nhiên tái nhợt cười cười, cậu pha cho Lăng Phỉ một chén trà nóng, bưng tới tay hắn. Lăng Phỉ nhìn bộ dáng phục tùng cúi đầu của cậu, ngực liền nổi lên một dòng ưu tư khác thường.
“Bệ hạ…” Vai Trầm Mộ Nhiên khẽ run, vừa ngượng ngùng lại vừa mong đợi mà nâng mắt lên, nhìn Lăng Phỉ.
Lăng Phỉ đem trà nóng trong tay cậu để qua một bên, tay trái tóm lấy cổ tay Trầm Mộ Nhiên. Hắn muốn nhìn vào trong đôi mắt Trầm Mộ Nhiên, đáy mắt hắn lại xẹt lên một tia khiếp sợ và luống cuống.
Tại sao lại như vậy ? Lúc trước khi ở cùng với Mộ Nhiên, cảm xúc của hắn luôn rất hào hứng, chỉ nhìn vào mặt cậu thôi, thì liền tự nhiên nảy sinh ra loại cảm giác tràn đầy yêu thương cùng thương tiếc. Nhưng mà bây giờ khi nắm lấy cổ tay cậu, tâm của hắn dường như đã chết, không còn một chút nào gợn sóng nữa.
“Bệ hạ… Ngài làm sao vậy ?” Trầm Mộ Nhiên nhìn khuôn mặt đang thất thần của Lăng Phỉ, cảm thấy thực khổ sở, không khỏi ủy khuất mà cắn môi, ánh mắt của cậu cũng mang theo vài phần oán hận.
Cậu cho rằng đêm khuya Lăng Phỉ tới quý phủ của cậu là muốn nói với xin lỗi với cậu, cầu được cậu tha thứ. Không nghĩ tới là, sau khi Lăng Phỉ đến không chỉ hành động quái dị, hơn nữa lúc nói chuyện với cậu cũng không tập trung, không biết là nghĩ tới người phương nào nữa. Cậu không khỏi nhớ tới tin đồn được truyền tai nhau trong cung, nói là bây giờ hoàng thượng vô vàng sủng ái một nam sủng, không chỉ cùng ăn cùng ngủ, còn phái trọng binh đi bảo vệ người kia, bất kỳ người ngoài nào cũng không thể tới gần được…
Lăng Phỉ nhìn thấy ánh mắt oán giận của Trầm Mộ Nhiên, lúc này mới đột nhiên hồi hồn lại, buông cổ tay Trầm Mộ Nhiên ra. Hắn không được tự nhiên mà ho khan hai tiếng, đứng lên nói, “Sắc trời đã tối, trẫm không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa. Cáo từ.”
“Bệ hạ —— ”
Trầm Mộ Nhiên nhìn thấy bóng lưng dứt khoát rời đi của hắn, trong con ngươi chợt lóe lên một tia ảm đạm. Cậu xoay người trở về căn phòng vắng lặng, nhìn ánh nến đang cháy trên bàn, hai bàn tay giấu trong tay áo không tiếng động mà nắm chặt thành quả đấm.
**
Mấy ngày chừ Sở Phong chưa gặp Lăng Phỉ lần nào. Đoán chừng chắc là đêm đó lời nói của anh xúc phạm tới tâm cao khí ngạo của hoàng đế bệ hạ, cách mấy ngày trước anh đã bị “đày” tới một cung điện hoang vắng xa xôi, gọi là Ngô Đồng Hiên, nghe nói là nơi đó đã từng là chỗ ở cũ một phi tử không được sủng ái của tiên hoàng. Hầu hạ anh cũng chỉ có một tiểu thái giám xấu xí, hơn nữa tiểu thái giám này hết ăn lại nằm, thường thường sẽ đi dạo ở bên ngoài, đừng nói là theo bên người anh hầu hạ, ngay cả đi lấy cơm trưa cũng có thể oán giận cả một buổi chiều.
Bất quá một mình Sở Phong ở nơi này ngược lại tự do cực kỳ, bên cạnh không có thủ vệ mặc áo giáp sáng chói, cũng không cần mỗi ngài đều phải lo trinh tiết cúc hoa, mỗi ngày có thể ở trong sân chạy bộ, tập chống đẩy hít đất, khỏi nói cho bao nhiêu nhàn hạ. Anh đoán chắc là Lăng Phỉ cùng với Trầm Mộ Nhiên đã quay về bên nhau, còn tên tình địch là anh đây, dĩ nhiên là bị lưu lại nơi lãnh cung này mà tự sanh tự diệt rồi.
Cũng tốt… Sở Phong ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn bát cơm hơi ố vàng, thở tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Một lát sau, anh bưng bát lên, cầm đũa, ăn một miếng lớn.
Buổi chiều đổ xuống một trận mưa, Sở Phong không có cách nào hoạt động trong sân được nữa, không thể làm gì khác hơn là đi ngủ sớm. Dưới thân là một lớp đệm vừa lạnh vừa cứng, đã là cuối thu, ban đêm gió lạnh gào thét. Sở Phong đắp lên mình một cái chăn mỏng, cố gắng bao mình lại thành hình cầu để giữ ấm. Trằn trọc trở mình, cũng dần dần buồn ngủ.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, thì sau lưng hình như có một nguồn nhiệt dính vào, ấm áp, rất thoải mái. Sở Phong vô ý thức mà trở mình lại, chủ động hướng tới gần nguồn nhiệt kia. Nhưng mà ngủ thêm một lát nữa, anh lại cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm. Dường như có cái gì đó mò vào trong y phục của anh, tìm tòi thân thể anh… Sở Phong giật mình một cái, tức khắc tỉnh lại.
Dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, anh nhìn thấy gương mặt nhiều ngày rồi không gặp. Đường viền tinh xảo cùng với khuôn mặt như tranh vẽ quen thuộc kia, bên trong mắt phượng xinh đẹp còn xen vào một loại tình cảm u ám, nóng rực mà Sở Phong nhìn không hiểu, chăm chú nhìn anh.
“Còn tưởng là ngươi ngủ như chết rồi chứ, mới sờ có một chút đã tỉnh lại rồi.” Tay Lăng Phỉ vuốt ve qua lại cái sống lưng trần trụi của anh, thậm chí trượt xuống dưới, dùng sức xoa bóp cái mông đầy đặn.
“Thấy trẫm ngạc nhiên như vậy sao ?” Lăng Phỉ nhìn con mắt trợn to của Sở Phong, càng ép chặt anh vào trong ngực mình, ghé vào lỗ tai anh một nguồn hơi nóng, “Mấy ngày nay ngươi thế mà thư thái quá nhỉ, nhưng trẫm lại rất nháo tâm.”
Ngươi