Ăn dấm chua em gái mày á ! Sở Phong trở mình, đưa lưng về phía Lăng Phỉ, đêm chăn kéo trùm lên đầu, như là con rùa núp mình trong mai mà trốn tránh khỏi tầm mắt của Lăng Phỉ.
“Tức giận ?” Lăng Phỉ dùng tay xốc lên cái chăn trên đầu Sở Phong, nhẹ nhàng xoay bả vai của anh hướng về phía mình, trong màn đêm, con ngươi đen lấp lánh rực rỡ, “Ngươi dù sao cũng được hầu hạ cho thoải mái, mà trẫm ngay cả một chút cũng không có…” Hắn ám chỉ bằng cách đỉnh hạ thân trong quần về phía Sở Phong, âm thành khàn khàn mà mê hoặc, “Ngươi nói xem làm sao bây giờ ?”
“Nếu không thì ta… dùng tay nhé?” Sở Phong cười mỉa.
“Nghĩ hay thật đấy!” Lăng Phỉ đánh một cái vào mông của anh, buồn cười nói, “Ngươi dùng nơi này mà hầu hạ trẫm đi!”
Một lát sau.
“Ừm…”
Mặt của Sở Phong nằm trên cái giường nhỏ, ngượng ngùng đến mức hận không thể đào ra một cái lỗ để nhảy vào. Quần áo trên người anh vẫn còn nguyên, nhưng hạ thân lại trống trơn, hai cái chân mạnh mẽ rắn chắc lộ ra ngoài. Lăng Phỉ đè lên người anh, cổ họng phát ra những âm thanh sung sướng nhẹ nhàng. Cái côn th*t cự đại kia ma sát qua lại tại khe rãnh giữa hai cánh mông trần truồng của anh, quy đầu hình tròn nhiều lần lướt qua vùng u huyệt giữa mông, làm cho anh trong lòng sợ run, chỉ lo Lăng Phỉ vọt một cái vào trong động, liền đem cái thứ thô to phía dưới kia không quan tâm mà thực sự đâm vào.
“Không có thuốc mỡ, trước hết chỉ có thể làm như vậy thôi…” Hô hấp ấm áp của Lăng Phỉ phun vào lỗ tai anh, bên trong tiếng nói ấy tràn đầy hàm xúc kiêu gợi tình dục. Lòng Sở Phong rối như tơ vò, dục vọng nóng rực thô cứng của thanh niên đang đưa đẩy giữa hai chân anh, mặ dù chưa có chính thức tiến vào cơ thể anh, nhưng loại cảm giác dâm mỹ này lại rất rõ ràng, cứ như là Lăng Phỉ đang thực sự ở trong cơ thể anh đâm rút vậy. Anh chỉ có thể vùi đầu càng sâu vào trong chăn đệm, tự lừa mình dối người rằng dù sao cũng tốt hơn là dùng đao thật thương thật.
Lúc Sở Phong cảm thấy cái mông của mình sắp bị làm cho trầy da luôn rồi, thì cuối cùng Lăng Phỉ cũng phóng thích ra, toàn bộ tinh dịch ấm áp đều bắn vào giữa hai chân anh. Sở Phong thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Lăng Phỉ chắc cũng sẽ đi ra, không nghĩ tới anh chờ cả nửa ngày, mà người đang đè lên anh kia ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Sở Phong ôm cái mông đang nóng hừng hực của mình, khó khăn mà trở mình lại, mà người kia bị anh đẩy qua một bên cũng không có phản ứng gì, Sở Phong nhìn kỹ lại, thì thấy mi mắt thật dài của thanh niên đóng chặt, xung quanh vành mắt tối đen, hình như là đang ngủ.
Sở Phong nhìn mặt đang ngủ của hắn thì đờ ra một lúc, một lúc lâu sau, hình như anh nhớ tới cái gì đó, liền đem chăn đệm cuốn lại, vùi đầu ngủ.
CNN mình thế mà nhìn hắn đến xuất thần, đầu còn nghĩ lung tung nữa chứ! Một khắc trước khi tiến vào mộng đẹp, Sở Phong ở trong lòng sâu sắc khinh bỉ bản thân.
**
Sáng sớm ngày kế tiếp khi tỉnh lại, Sở Phong cũng không nhìn thấy thân ảnh của Lăng Phỉ đâu cả, trong phòng vẫn vắng vẻ như trước, chỉ có bạch trọc được lưu lại trên đệm là bằng chứng chứng minh tất cả chuyện phát sinh hôm qua không phải chỉ là ảo giác. Sở Phong mặc quần áo tử tế xong rồi ngồi trên giường nhỏ, khóe miệng nở ra một nụ cười khổ, chính là vừa mới muốn đi ra ngoài chạy bộ, cửa đẩy cửa ra, thì thấy hai tỳ nữ thanh tú đứng ở bậc cửa, cung kính mà hành lễ với anh.
“Công tử, nhóm nô tỳ là do bệ hạ phái tới hầu hạ ngài.” Một trong đó là một cung nữ mặc quần áo màu hồng nhạt ôn hòa nói.
Sở Phong còn chưa kịp ngạc nhiên, thì liền thấy một hàng cung nhân nối đuôi nhau mà đi vào viện, mỗi người trên tay đều cầm theo một cái rương hoặc cái loại hộp đựng thức ăn, anh nhất thời được được cái gì đó, tay đỡ trán, vô lực mà nhắm hai mắt lại.
Ngàn vạn lần không được, đời này anh vẫn trêu chọc tới chính quy công. Sở Phong tính toán được rằng chuyện xảy ra vào tối hôm qua kia đã làm cho giá trị trinh tiết ngày càng thêm ít ỏi, chỉ cảm thấy tâm tư và lao lực vô cùng mệt mỏi.
Đêm đó qua đi, chuyện Lăng Phỉ ngủ lại ở Ngô Đồng Hiên đã trở nên bình thường, mà thân phận vương gia của Sở Phong cũng yên lặng không tiếng động mà bị quên đi, đối với lời giải thích từ bên ngoài là do Tuyên vương chống đối bệ hạ, không chịu nhân tội, bị đày tới Lĩnh Lam là một châu phủ hoang vu hẻo lánh. Mà không ai biết rằng, thực ra Tuyên vương luôn bị giam cầm ở một nơi nào đó trong hoàng cung, bị hoàng đế độc chiếm thành người của mình.
Ngày hôm đó, Sở Phong đang ở trong sân chổng đẩy hít đất, nhóm cung nhân hầu hạ anh đối với động tác quái dị của anh cũng nhìn thành quen, từng người đều vội vàng làm chuyện của mình. Sau khi Sở Phong tập xong một trăm cái chống đẩy hít đất, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn qua một thân ảnh gầy yếu.
Đó là Tiểu Đức Tử đã biến mất khá nhiều ngày rồi, gã trở về từ lúc nào? Hẳn là thấy anh đắc thế, muốn tới nịnh bợ anh? Trong lòng Sở Phong có chút nghi hoặc, còn chưa ngẫm nghĩ kỹ, thì tâm tư đã bị thanh âm thông báo bên ngoài đánh gãy.
“Bệ hạ giá lâm!”
Lăng Phỉ trên người mặc lên long bào minh hoàng đi tới sân, thấy Sở Phong chỉ mặc một cái