Sở Phong liếc nhìn phù hiệu trung úy trên vai Lâm Đông, anh theo lễ tiết mà nắm lại tay cậu, “Xin chào, Lâm trung úy.”
“Trung tá là lần đầu tới phân khu C3 đi, có muốn tôi dẫn anh đi dạo xung quanh không ?”
Sở Phong luôn cảm thấy nụ cười của cậu ta không thuần lương như vẻ bề ngoài, lúc này anh cũng không muốn từ chối, âm thanh không vui của Minh Uyên từ phía sau truyền tới.
“Lâm trung úy, bây giờ đang là thời gian làm gì, nên làm chuyện gì, không cần anh nhắc em đâu nhỉ ?”
Lúc này Lâm Đông hình như mới nhớ tới, ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi, em thiếu chút nữa thì quên, Sở trung tá là ngài mang tới, lẽ ra phải do ngài tiếp khách mới đúng. Vậy em không quấy rầy hai người nữa, xin phép đi trước một bước.”
Lời nói của cậu kiêm tốn lễ độ, làm cho Sở Phong cảm thấy bản thân quá đường đột.
“Không sao, tôi chính là muốn tới đây làm quen hoàn cảnh sớm một chút thôi. Không nên làm phiền hai người đang làm việc mới đúng.” Sở Phong liền chuyển hướng sang Minh Uyên, giơ tay lấy ra thẻ thông hành, “Hai người đi làm đi, tôi tự mình đi xung quanh cũng được, có vấn đề gì sẽ tìm anh.”
“Máy truyền tin không được ngắt kết nối đâu đấy.” Minh Uyên ném lại một câu này, liền quay người nhanh chân đi về phía thang máy. Mà Lâm Đông lại áy náy mà hướng anh cười cười, mới quay người đuổi theo bước chân của Minh Uyên.
Lâm Đông này, hình như không đơn giản… Sở Phong sờ cằm, những sóng vai của hai thân ảnh đang đi xa kia, anh cười tự giễu, chậm rãi đi về hướng cửa lớn.
Trong thang máy.
“Hạng mục B tiến hành đến thế nào rồi ?” Tầm mắt Minh Uyên từ trên đồng hồ trí năng trên tay rời đi, lẳng lặng nhìn Lâm Đông.
Lâm Đông khẽ mỉm cười, “Máy chủ đã lắp ráp xong, chỉ còn giai đoạn tiến hành kiểm tra nữa thôi. Nếu như thuận lợi, thì có thể làm cho chỉ số tốc độ cùng tính năng của Liệt Diễm tăng lên gấp đôi.”
Minh Uyên hài lòng gật gật đầu, nghĩ tới điều gì đó, có chút không dễ chịu lắm mà nói, “Em đừng hiểu lầm, là Sở… trung tá tự mình muốn đi, không phải ý của anh.”
Trong con ngươi Lâm Đông xẹt qua một tia ám trầm, cậu không để ý chút nào mà nở nụ cười, lộ ra cơn xoáy quả lê nhỏ bên má, “Thiếu tá, toàn bộ thủ đô này ai mà chẳng biết anh cùng với Sở trung tá sắp kết hôn, ngài ấy dính anh cũng là chuyện bình thường. Yên tâm, em sẽ chúc phúc hai người, sẽ không ao ước ghen tị đâu.”
Lời nói này kín kẽ tới mức không tìm ra được lỗ hổng, dường như là thực sự không nghi ngờ chút nào. Minh Uyên nhíu nhíu lông mày tuấn tú lại, định giải thích thêm hai câu, thì một tiếng ‘keng’ từ đỉnh đầu truyền đến, là thang máy đã tới căn cứ. Nhìn sau pha lê trong suốt là những nhân viên nghiên cứu bận rộn, Minh Uyên đành phải tạm thời thu hồi lại tâm tư, sửa sang vạt áo lại, sắc mặt nghiêm túc mà hướng cửa lớn của căn cứ đi tới.
**
Lúc này, Sở Phong đang ngồi ở trên sân cỏ nhân tạo, lười biếng nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu. Minh Uyên đưa thẻ thông hành cho anh thì chỉ có thể đi tới phía ngoài của khu vực huấn luyện, hơn nữa không được đứng lại quá lâu, không thì sẽ bị người máy quân dụng bắn cho đi đời. Anh còn chưa chính thức nhậm chức, thân phận tương đối lúng túng, cho nên sau một buổi sáng đi dạo, anh thích nhất ngoại trừ kiến trúc khốc huyễn ra thì chính là mặt của người máy quân dụng lạnh như băng kia, tiu thời đại này kỹ thật nhân tạo đã rất phát đạt, nhưng mặt người mô phỏng vẫn không thể so được với mặt người chân chính được, mặt chúng nó đều chỉ có một vẻ mặt duy nhất, nhưng mà thế cũng dễ dàng làm người khác không rét mà run.
Đang nghĩ ngợi có nên tìm Minh Uyên mở miệng nói muốn đi ăn cơm, thì máy truyền tin trên cổ tay bỗng vang lên. Sở Phong vừa nhìn thấy tên được hiển thị, thì sau hai giây giật mình, mới nhanh chóng tiếp máy.
“Sở Phong, nghe nói cậu đã về thủ đô ?” Một thanh niên có mái tóc ngắn màu nâu, khuôn mặt tuấn