Rượu đỏ luôn luôn là thứ mà Minh Uyên thích nhất, mà rượu đỏ ở A Á Tinh thuộc loại rượu nổi danh của cả dải ngân hà. Sở Phong dùng cái này để mê hoặc không thể nói là không hấp dẫn, Minh Uyên trầm ngâm vài giây, tầm mắt từ sách điện tử chuyển sang thẻ vàng trên bàn.
“Để lại đi.”
Vẻ mặt Sở Phong nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, “Được, vậy lát nữa chúng ta gặp lại nhé.”
“Chờ đã.” Minh Uyên đột nhiên gọi anh lại, ánh mắt có chút thâm trầm, “Nghe nói anh cũng tới phân khu C3 ?”
“Đúng vậy, ngày thứ hai là tôi sẽ chính thức vào nhậm chức.” Sở Phong trực tiếp cười, “Tới lúc đó còn phải làm phiền Minh thiếu gia dạy bảo nhiều hơn.”
Minh Uyên cau mày, “Là bởi vì tôi sao ?”
“Hả ?” Sở Phong ngẩn người một chút, lúc hiểu ra ý trên mặt của Minh Uyên thì anh mới chợt phản ứng lại, cười ha ha hai tiếng, “Anh hiểu lầm rồi, đây là do người phía trên bố trí, tôi đảm bảo không có động tay chân gì trong đó hết á.”
“Tốt nhất là vậy.”
Đã gặp qua tự luyến, nhưng chưa gặp người nào tự luyến như người này. Một khắc khi ra khỏi cửa phòng Minh Uyên, Sở Phong trong lòng âm thầm phỉ nhổ.
Thời gian bọn Lê Tuấn hẹn là 10 giờ, bây giờ còn chưa tới 9 giờ rưỡi, cho nên Sở Phong còn có thời gian mà chỉnh chu lại quần áo một chút. Anh nhìn một thân quân trang của mình trong gương, cảm thấy mặc thế này thì nghiêm túc quá, vì vậy cởi mũ ra, thay bằng một cái áo sơ mi cùng với quần dài màu đậm thoải mái. Nút áo sơ mi thì cởi ra hai nút, lộ ra xương quai xanh cùng với một vùng nhỏ là cơ ngực màu mật ong hơi ngăm; tóc thì chải chuốt tỉ mỉ lại một chút, cố ý để kiểu tóc theo hướng mất trật tự và xõa xuống. Làm xong hết mấy chuyện này, Sở Phong ngắm mình ở trong gương, hết sức hài lòng mà huýt sáo.
“Anh thế nào mà còn mặc đồng phục thế này hả ?” Lúc Sở Phong đi vào phòng Minh Uyên để giục hắn, thì thấy cái người này thế mà lại mặc một bộ quân trang ngay ngắn.
“Sao, không thể mặc đồng phục hả ?” Minh Uyên hơi nhíu mày.
Sở Phong vội vàng cười khan hai tiếng, “Có thể, anh cứ mặc tự nhiên.” Chỉ cần hắn muốn, dù là cứ trần truồng mà đi cũng không có vấn đề gì hết á.
Hai người cùng nhau xuống lầu, lúc đi qua sân trước nhà, đụng phải Dung Tình đang dẫn theo chó cưng đi dạo. Dung Tình nhìn thấy họ đi chung với nhau, rất kinh ngạc, cười rồi chào hỏi hai người.
“Tiểu Phong, cùng với Tiểu Uyên đi ra ngoài hẹn hò à ?”
“Không có.” Sở Phong vội vã phủ nhận, “Chính là đi tham gia một buổi tụ họp thôi, gặp mấy người bạn cũ ấy mà.”
“Vậy à.” Dung Tình cười có ẩn ý sâu xa, “Thế cũng tốt, người trẻ tuổi mà, cũng nên kết bạn nhiều một chút. Buổi tối các con không cần về gấp đâu, ở bên ngoài chơi nhiều một chút cũng được.”
Sở Phong gật gật đầu, nghĩ rằng tính cách của Dung Tình thật ôn hòa a, không hề giống với mẹ kế độc ác trong ti vi. Bất quá Minh Uyên thế nào mà mỗi lần nhìn cô ấy đều là bộ dáng xa cách thế nhể ? Chẳng lẽ là, hai người có quan hệ lén lút gì đó ?
**
“Anh hình như không có nói chuyện gì mấy với mẹ anh thì phải.” Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe vụt qua thật nhanh, Sở Phong thực sự tẻ nhạt đến hoảng, không nhịn được mà đầu tiên là mở ra máy hát.
Con ngươi đen của Minh Uyên trầm lại, hờ hững nói, “Anh không có cảm thấy rằng mình quản chuyện có chút quá rộng rồi sao.”
“Chuyện này sao lại là quản quá rộng được nhỉ.” Gương mặt Sở Phong không đồng ý, “Cô ấy dù sao cũng là mẹ vợ tương lai của tôi, tôi quan tâm cô ấy cũng là chuyện bình thường thôi.”
Minh Uyên ‘a’ một tiếng rồi cười lạnh, “Nếu anh còn muốn ở nhà Minh gia này, thì tốt nhất giờ nên im cái miệng lại.”
Xem ra là thực sự chọc giận hắn rồi. Sở Phong ngượng ngùng sờ sờ mũi, cảm thấy khá vô vị mà ngậm chặt miệng lại, quay đầu nhìn phong cảnh. Từ lúc xe huyền phù một đường chạy như bay, thì không tới 15 phút là đã tới cửa lớn của một câu lạc bộ cao cấp.
“Sở Phong, cậu cái tên nhóc này đến chậm mà lại thong dong thế a.” Vừa vào phòng lớn, mấy người Lê Tuấn, lão Trương liền tới cười rồi vây lại.
“Xin lỗi, chờ lát nữa tớ sẽ tự phạt mình ba ly nhé.” Nếu ở nơi đó Minh Uyên không làm phiền, thì anh làm sao mà tới muộn được.
“Không giới thiệu vị bên cạnh một chút sao ?” Tầm mắt Lê Tuấn liếc nhìn Minh Uyên, khoa trương nháy mắt.
“Vị này tớ nghĩ là không cần phải giới thiệu chứ, các cậu đều biết hết rồi còn gì.” Sở Phong vỗ vỗ vai Minh Uyên, “Đây là tiểu công tử nhà Minh gia, đảm nhiệm chức vụ ở phân khu C3.”
Biểu tình của Minh Uyên vẫn cứ hờ hững, chỉ là theo lễ tiết mà nhìn ba người rồi gật gật đầu.
“Minh công tử sao lại