Thoáng cái đã năm thứ ba,Đại chuyển phòng trọ từ Nhổn về Cầu Giấy để thuận tiện cho việc đi lại và học tập. Anh nhanh chóng tìm thuê được một căn phòng ưng ý và bắt tay vào dọn dẹp, bày biện lại đủ những thứ đồ lỉnh kỉnh.Sau một ngày vất vả, căn phòng về cơ bản đã tạm ổn. Đại lăn ra làm một giấc, tỉnh dậy thì bình minh đã từ lâu. Hôm nay, không phải lên lớp Đại định bụng sẽ ngủ nướng thêm chút nữa. Bất giác anh cảm thấy như có một bóng người vừa vụt qua cửa sổ, anh nghĩ do mệt nên bị ảo giác nên cũng không để tâm lắm.Đại vùng dậy, lấy khăn đi rửa mặt thì thấy mấy người trong xóm trọ cứ túm tụm vào bàn tán xì xào. Nghĩ mình là người mới nên anh đến bắt chuyện:- Em chào các anh, các chị. Em mới chuyển về đây, mong các anh, các chị giúp đỡ em với ah.Mọi người nhìn Đại với ánh mắt dò xét khiến anh không được thoải mái cho lắm. Nhóm người đồng thanh:- Ờ.. Ờ, có gì khó khăn thì em cứ nói. Cùng cảnh sinh viên với nhau cả, giúp được gì thì giúp.Đêm đầu tiên Đại dọn đến diễn ra khá êm đẹp, đến đêm thứ hai thì chuyện bất thường bắt đầu xảy ra. Nửa đêm tỉnh giấc, Đại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm. Anh mơ màng đưa tay dụi mắt, anh nhớ là trước khi đi ngủ đã khóa van nước tại sao bây giờ nước vẫn còn chạy là sao. Anh vùng dậy toan đến khóa van nước lại, nhưng kỳ lạ là nền nhà tắm vẫn khô rang và tiếng nước chảy cũng đã im bặt.Uể oải mãi không tìm lại được giấc ngủ, anh mở cửa ra hành lang hút thuốc, cánh cửa vừa kéo ra thì một con mèo đen giật mình nhảy phốc lên rú lên những tiếng ghê rợn khiến anh giật mình lùi bước.Sáng sớm, anh ra quán trà đá làm một ly cho tỉnh người. Ở quán có dăm ba sinh viên trong xóm cũng đang ngồi uống nước bắn thuốc lào. Bà chủ quán cất giọng:- Thằng này là cái đứa mới dọn đến nhà bà Thu mà tụi mày vừa nói đó phải không? Gan đáo để.Đại không rõ ngọn ngành câu chuyện, nghe bà chủ hàng nước nói vậy, anh liền hỏi:- Cô nói vậy là sao ah?- Ở đi rồi biết.Cách nói chuyện ỡm ờ của bà chủ hàng nước cùng với ánh mắt xăm xoi của mấy đứa cùng xóm trọ khiến anh không còn hứng thú ngồi uống trà. Trả tiền xong, anh lững thững trở về lại phòng trọ.Phòng trọ của Đại được bà chủ ưu ái lấy có nửa giá so với các phòng khác. Anh chỉ nghĩ mình là dân tỉnh lẻ lên đây học chắc bà chủ thương mà giảm giá. Nhưng nghĩ lại lời bà chủ quán nước nói vừa rồi làm lòng anh bất an vô cùng.Đêm đến, vừa đặt mình xuống giường mơ màng ngủ. Tiếng nước trong nhà tắm lại róc rách chảy, anh bực mình ngồi dậy bước xuống khóa lại vòi nước. Bỏ mẹ, nhà tắm vẫn khô rang, van nước cũng đã khóa, anh thầm nghĩ chả có lẽ mình mơ ngủ.Anh véo vào tay một cái thật mạnh rồi nhăn nhó, đêm qua nước cũng chảy mà dậy thì không phải. Anh thầm nghĩ, thế đ** nào mà nó lại như thế nhỉ. Đại vốn không tin vào chuyện ma quỷ nên cũng chẳng bận tâm lăn ra ngủ tiếp. Vừa đặt mình xuống giường, toàn thân anh như cứng đơ ra, mắt mở tháo láo mà không tài nào cựa quậy được. Bên tai anh văng vẳng tiếng của một người con gái như vọng về từ một nơi xa lắm:- Cứu em.. với, anh giúp em.. với..Tiếng nói đó cứ lặp đi, lặp lại nhiều lần cho đến khi người anh đã rã rời, nhễ nhãi mồ hôi thì không gian tĩnh mịch của buổi đêm mới trở lại, toàn thân anh đã cử động được.Sáng ra, anh thất thểu đi học, qua quán trà đá anh lại được một phen làm chủ đề để bàn tán của đám sinh viên và bà chủ quán nước. Người đang mệt nên anh cũng chẳng buồn ghé quán, bà chủ quán thấy vậy liền gọi với:- Thằng cu kia ghé cô làm ly trà đã rồi hẵng đi.Đại cũng chẳng buồn ngoái lại, anh lắc lắc cái đầu rồi đi luôn. Bà chủ trà đá liền nói:- Ơ cái thằng, mọi khi lễ phép lắm sao hôm nay như thằng mất sổ gạo ấy nhỉ? Hay là con Thanh nó hiện về nhát cho tè cả ra quần rồi mấy đứa.Bà chủ quán nước vừa dứt lời thì mấy đứa sinh viên ngồi đó cũng hùa vào cười sặc sụa.- Mới có ba hôm mà nhìn ông Đại thế này, không biết có trụ nổi mười ngày không nữa - Một đứa tỏ ra hiểu chuyện nói xen ngang vào.Có thằng cu sinh viên năm nhất, mặt non nớt hỏi:- Anh Bin nói vậy là sao cô Hằng (bà chủ quán nước) ?- Thế mày không biết phòng thằng Đại ở.. Bà nghĩ sao rồi ngưng lại không nói nữa. Thôi mày thích thì tự đi mà tìm hiểu. Để tao còn yên ổn bán hàng, không thì biến.- Ấy.. ấy, u làm gì mà nóng tính thế. Tụi con không biết mới hỏi u, chứ biết rồi hỏi u làm gì.Bà Hằng sợ kể lại chuyện năm ấy bà Thu lại cho là người nhiều lời đưa chuyện nên không dám nói. Nhưng bị đám sinh viên gặng hỏi và sự cổ vũ của khách bà ngậm ngùi kể lại câu chuyện của mấy năm về trước:Chả là mấy năm trước, con bé Thanh nó xinh gái lắm, lại hiền lành, chăm chỉ nữa nó dọn về nhà bà Thu thuê phòng thằng Đại ở bây giờ đó. Nhà nó nghèo phải vừa đi học vừa đi làm, ấy thế mà đột nhiên rồi nó mất tích, người ta cho rằng nó bị giết hại nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy xác hay có thông tin gì về nó. Đám sinh viên ở đây vẫn kháo nhau