Trả Lại Tên Cho Em

Vô Đề


trước sau

Thoáng cái đã năm thứ ba,Đại chuyển phòng trọ từ Nhổn về Cầu Giấy để thuận tiện cho việc đi lại và học tập. Anh nhanh chóng tìm thuê được một căn phòng ưng ý và bắt tay vào dọn dẹp, bày biện lại đủ những thứ đồ lỉnh kỉnh.Sau một ngày vất vả, căn phòng về cơ bản đã tạm ổn. Đại lăn ra làm một giấc, tỉnh dậy thì bình minh đã từ lâu. Hôm nay, không phải lên lớp Đại định bụng sẽ ngủ nướng thêm chút nữa. Bất giác anh cảm thấy như có một bóng người vừa vụt qua cửa sổ, anh nghĩ do mệt nên bị ảo giác nên cũng không để tâm lắm.Đại vùng dậy, lấy khăn đi rửa mặt thì thấy mấy người trong xóm trọ cứ túm tụm vào bàn tán xì xào. Nghĩ mình là người mới nên anh đến bắt chuyện:- Em chào các anh, các chị. Em mới chuyển về đây, mong các anh, các chị giúp đỡ em với ah.Mọi người nhìn Đại với ánh mắt dò xét khiến anh không được thoải mái cho lắm. Nhóm người đồng thanh:- Ờ.. Ờ, có gì khó khăn thì em cứ nói. Cùng cảnh sinh viên với nhau cả, giúp được gì thì giúp.Đêm đầu tiên Đại dọn đến diễn ra khá êm đẹp, đến đêm thứ hai thì chuyện bất thường bắt đầu xảy ra. Nửa đêm tỉnh giấc, Đại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm. Anh mơ màng đưa tay dụi mắt, anh nhớ là trước khi đi ngủ đã khóa van nước tại sao bây giờ nước vẫn còn chạy là sao. Anh vùng dậy toan đến khóa van nước lại, nhưng kỳ lạ là nền nhà tắm vẫn khô rang và tiếng nước chảy cũng đã im bặt.Uể oải mãi không tìm lại được giấc ngủ, anh mở cửa ra hành lang hút thuốc, cánh cửa vừa kéo ra thì một con mèo đen giật mình nhảy phốc lên rú lên những tiếng ghê rợn khiến anh giật mình lùi bước.Sáng sớm, anh ra quán trà đá làm một ly cho tỉnh người. Ở quán có dăm ba sinh viên trong xóm cũng đang ngồi uống nước bắn thuốc lào. Bà chủ quán cất giọng:- Thằng này là cái đứa mới dọn đến nhà bà Thu mà tụi mày vừa nói đó phải không? Gan đáo để.Đại không rõ ngọn ngành câu chuyện, nghe bà chủ hàng nước nói vậy, anh liền hỏi:- Cô nói vậy là sao ah?- Ở đi rồi biết.Cách nói chuyện ỡm ờ của bà chủ hàng nước cùng với ánh mắt xăm xoi của mấy đứa cùng xóm trọ khiến anh không còn hứng thú ngồi uống trà. Trả tiền xong, anh lững thững trở về lại phòng trọ.Phòng trọ của Đại được bà chủ ưu ái lấy có nửa giá so với các phòng khác. Anh chỉ nghĩ mình là dân tỉnh lẻ lên đây học chắc bà chủ thương mà giảm giá. Nhưng nghĩ lại lời bà chủ quán nước nói vừa rồi làm lòng anh bất an vô cùng.Đêm đến, vừa đặt mình xuống giường mơ màng ngủ. Tiếng nước trong nhà tắm lại róc rách chảy, anh bực mình ngồi dậy bước xuống khóa lại vòi nước. Bỏ mẹ, nhà tắm vẫn khô rang, van nước cũng đã khóa, anh thầm nghĩ chả có lẽ mình mơ ngủ.Anh véo vào tay một cái thật mạnh rồi nhăn nhó, đêm qua nước cũng chảy mà dậy thì không phải. Anh thầm nghĩ, thế đ** nào mà nó lại như thế nhỉ. Đại vốn không tin vào chuyện ma quỷ nên cũng chẳng bận tâm lăn ra ngủ tiếp. Vừa đặt mình xuống giường, toàn thân anh như cứng đơ ra, mắt mở tháo láo mà không tài nào cựa quậy được. Bên tai anh văng vẳng tiếng của một người con gái như vọng về từ một nơi xa lắm:- Cứu em.. với, anh giúp em.. với..Tiếng nói đó cứ lặp đi, lặp lại nhiều lần cho đến khi người anh đã rã rời, nhễ nhãi mồ hôi thì không gian tĩnh mịch của buổi đêm mới trở lại, toàn thân anh đã cử động được.Sáng ra, anh thất thểu đi học, qua quán trà đá anh lại được một phen làm chủ đề để bàn tán của đám sinh viên và bà chủ quán nước. Người đang mệt nên anh cũng chẳng buồn ghé quán, bà chủ quán thấy vậy liền gọi với:- Thằng cu kia ghé cô làm ly trà đã rồi hẵng đi.Đại cũng chẳng buồn ngoái lại, anh lắc lắc cái đầu rồi đi luôn. Bà chủ trà đá liền nói:- Ơ cái thằng, mọi khi lễ phép lắm sao hôm nay như thằng mất sổ gạo ấy nhỉ? Hay là con Thanh nó hiện về nhát cho tè cả ra quần rồi mấy đứa.Bà chủ quán nước vừa dứt lời thì mấy đứa sinh viên ngồi đó cũng hùa vào cười sặc sụa.- Mới có ba hôm mà nhìn ông Đại thế này, không biết có trụ nổi mười ngày không nữa - Một đứa tỏ ra hiểu chuyện nói xen ngang vào.Có thằng cu sinh viên năm nhất, mặt non nớt hỏi:- Anh Bin nói vậy là sao cô Hằng (bà chủ quán nước) ?- Thế mày không biết phòng thằng Đại ở.. Bà nghĩ sao rồi ngưng lại không nói nữa. Thôi mày thích thì tự đi mà tìm hiểu. Để tao còn yên ổn bán hàng, không thì biến.- Ấy.. ấy, u làm gì mà nóng tính thế. Tụi con không biết mới hỏi u, chứ biết rồi hỏi u làm gì.Bà Hằng sợ kể lại chuyện năm ấy bà Thu lại cho là người nhiều lời đưa chuyện nên không dám nói. Nhưng bị đám sinh viên gặng hỏi và sự cổ vũ của khách bà ngậm ngùi kể lại câu chuyện của mấy năm về trước:Chả là mấy năm trước, con bé Thanh nó xinh gái lắm, lại hiền lành, chăm chỉ nữa nó dọn về nhà bà Thu thuê phòng thằng Đại ở bây giờ đó. Nhà nó nghèo phải vừa đi học vừa đi làm, ấy thế mà đột nhiên rồi nó mất tích, người ta cho rằng nó bị giết hại nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy xác hay có thông tin gì về nó. Đám sinh viên ở đây vẫn kháo nhau

thỉnh thoảng ngày rằm vẫn bắt gặp bóng một cô gái mặc áo dài trắng ngồi khóc rưng rức trước cửa phòng thằng Đại, hãi nhất là nửa đêm cứ nghe trong phòng có tiếng nước chảy mà mở cửa thì không có phải. Bao nhiêu đứa đến thuê phòng đó, không quá ba ngày là hốt hoảng chuyển đi. Tao cũng chỉ nghe nói có bấy nhiêu thôi. Tụi mày muốn tìm hiểu thì đi gặp bà Thu mà hỏi, nói rồi bà buồn bã thở dài.Tan lớp Đại về luôn xóm trọ, anh đưa tay định mở cửa thì từ bên trong căn phòng lại phát ra tiếng nước chảy. Anh nghĩ bụng khi đi quên khóa van nước rồi, tháng này thì trả tiền nước vỡ mặt. Anh vội vàng mở ổ khóa tiến nhanh lại nhà tắm thì hoàn toàn không có nước chảy mặt sàn vẫn khô. Điều đó, lặp đi lặp lại khiến cho Đại bất an vô cùng.Rồi từ ngoài cổng có tiếng của anh sinh viên năm nhất vừa chạy vừa gọi với:- Anh Đại ơi, anh Đại.- Có chuyện gì mà cái miệng của mày cứ oang oang lên vậy, thằng ranh này.- Em có chuyện này hay lắm, để em kể anh nghe.Chưa nói dứt câu, cậu sinh viên năm nhất thấy có bóng một thiếu nữ mặc áo trắng từ từ tiến ra từ phía phòng tắm. Ôi thôi khỏi phải nói, mặt nó xanh như đít nhái:- Em, em, e.. m, em. Nó ú ớ rồi run lẩy bẩy chạy về phòng.Đại chưa kịp gọi với, nó đã chui tọt vào phòng khóa cửa lại. Đại chép miệng:- Chả ra làm sao.Cơm nước xong xuôi, đại lang thang ra quán trà đá ngồi hóng gió. Đã thấy thằng em sinh viên năm nhất đang ngồi luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất từ bao giờ với bà chủ quán.- Ê cu, chiều mày định nói với anh gì đấy?- Dạ, không.. không.. Không có gì đâu anh, em tính chọc anh thôi.Bà chủ quán nước xen ngang:- Mày ở đó có thấy gì lạ không?- Lạ là sao ah cô Hằng? Cháu không hiểu ý của cô.- Mà thôi, bỏ đi. Trà đá hay trà nóng?- Cái cô này lạ ghê, hỏi xong lại lấp lửng bố ai mà chịu được. Cho cháu trà đá đi.Nhâm nhi trà đá với lép bép đĩa hướng dương xong, mấy anh em xóm trọ lũ lượt kéo nhau ra về. Bà chủ quán nước gọi Đại lại bảo:- Sắp rằm rồi đấy, mày coi mua đĩa hoa quả mà thắp nhang cho con Thanh.- Thanh nào ah cô Hằng, sao nay thấy cô lạ vậy?- Thì mày cứ nghe cô, rằm mua lấy đĩa hoa quả đặt trước cửa phòng rồi thắp mấy nén nhang nha.Đại "suỵt" một cái rồi theo mấy đứa ra về.Thằng em sinh viên năm nhất bị Thanh hiện ra hù cho chạy mất dép vì cô sợ nó nói ra rồi thì Đại sợ mà dọn đi nơi khác. Cô và Đại có duyên nên mới gặp, chỉ có Đại mới có thể giúp cô hóa giải cái chết oan ức của mình mà thôi.Đại cất tiếng hỏi:- Ê, mấy đứa. Nay tao thấy bà Hằng khác khác sao ấy.- Khác là đúng rồi, bà nể anh luôn ấy chứ. Cả đám nói rồi cười hô hố, tản ra về phòng của mỗi đứa.Đại về phòng học bài, anh ngủ gục trên bàn từ lúc nào không biết. Cánh cửa sổ khẽ bị gió thổi mở ra kêu những tiếng két, két. Làn hơi lạnh tỏa khắp căn phòng. Đại mơ màng thấy bóng dáng một cô gái hiện ra, khuôn mặt đầy đau khổ:- Anh ơi, cứu em với.. cứu em với. Cô gái vẻ mặt khẩn thiết cầu cứu Đại.- Cô.. Cô.. là ai? Tôi đâu có quen biết gì cô.- Đưa xác em v.. ề v.. ới..Nghe đến đây, Đại hãi hùng tỉnh giấc. Anh dụi dụi mắt, hóa ra là nằm mơ nhưng mà sao nó chân thực vậy. Bỏ mẹ, không lẽ có ma thật rồi anh cười nhẹ, ma sợ anh chứ anh sợ cóc gì mà, nghĩ rồi anh lăn ra giường ngủ tiếp.- Chuẩn bị tiền phòng đi nha mấy đứa. Tiếng bà Thu hối thúc anh em trong xóm trọ, bà tiến lại gần bể nước nơi mọi người đang đánh răng, rửa mặt. Đại cất tiếng trêu:- Phòng con có ma u ơi, tháng này khỏi đóng tiền nha u.Nghe thằng Đại nói vậy, mặt bà Thu biến sắc, mấy đứa sinh viên đang định hùa theo cũng im bặt. Thằng Đại thấy mọi người như thế cũng lấy làm lạ. Anh gọi bà Thu ra ngoài hỏi chuyện:- U nói thật cho con biết, phòng con có ma phải không. Đêm nào con cũng thấy tiếng nước chảy, dậy thì lại không phải. Mà mới đêm qua thôi con nằm mơ thấy một cô gái mặc áo dài trắng hiện ra cứ kêu cứu, rồi mang xác về nghĩ lại con còn nổi da gà đây này.- U cũng chả giấu mày làm gì, trước phòng mày là con bé Thanh nó ở, rồi đột nhiên mất tích chả biết sống chết ra sao. Thiên hạ cứ đồn tùm lum tùm la hết cả nên, tội nghiệp con bé. Mày xem ở được thì ở chứ u thì cũng chả ép mày được.Nghe rồi, Đại cũng chưa có ý định chuyển đi vì ở đây giá vừa rẻ vừa thuận tiện việc đi lại học hành. Mà Thanh nó mất tích chứ đã biết sống chết thế nào đâu, chả có lẽ cô gái ấy chết rồi.Dường như chứng kiến tất cả, đêm đến Thanh lại hiện ra, khuôn mặt càng thảm thiết cầu khẩn Đại hơn:- Anh đừng có đi. Cứu em với.. đưa xác em về v.. ới..- Cô làm sao? Mà tôi phải cứu cô như thế nào. Cô phải nói tôi mới biết chứ.Rồi mọi thứ hiện ra như một cuốn phim..(Còn tiếp)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện