Thanh vất vả lắm mới xin được một công việc làm thêm ở gần trường theo học, công việc mà cô xin được khá vất vả và phải thường xuyên về trễ. Đêm về khuya, cả dãy trọ tĩnh lặng chỉ có căn phòng của Thanh là phát ra tiếng nước chảy. Sở dĩ như vậy, là do cô thường xuyên về trễ chỉ có thể giặt dũ quần áo sau khi tan làm.Con đường từ bến xe buýt về đến khu trọ phải đi qua khu đất dự án bỏ hoang đã lâu. Nếu không phải vì công việc để kiếm tiền, chắc Thanh cũng không có đủ can đảm để về qua con đường này khi trời đã về đêm.Với vẻ bề ngoài xinh xắn, thư sinh của cô đã khiến cho không ít gã trai buông lời bông đùa. Thời điểm đó, đầu con hẻm có Thành - Con của bà Hương là chú ý đến cô nhiều nhất, anh ta biết cô khi cô đến xin vào rửa bát cho quán bún nhà anh nhưng đã đủ người nên mẹ anh không có nhận cô vào làm nữa.Ngay từ lần đầu bắt gặp Thanh ở quán thì Thành đã đem lòng quý mến cô. Mỗi lần Thanh đi học qua là anh đều tìm cơ hội để có thể trông thấy cô, một ngày không được nhìn thấy Thanh là lòng anh bồn chồn, đứng ngồi không yên.Thanh đang vội bước cho kịp giờ học thì trời bỗng đổ mưa như trút. Cô vội vàng núp dưới mái hiên quán bún nhà Thành, gió tạt nước mưa khiến người cô ướt sũng và run lên từng hồi. Bỗng có một chiếc ô đưa ra che mưa cho cô:- Em vào trong nhà trú tạm, đợi ngớt mưa rồi hãy đi tiếp. Trời chắc mưa còn lâu đó.- Ah, mà em tên Thanh nhỉ?Tình huống này khiến Thanh hơi bất ngờ, cô luống cuống trả lời:- Vâng, mà sao anh biết tên em hay vậy?- Chả là hôm em đến quán nhà anh xin việc anh có nghe em và mẹ anh nói chuyện mà.Nói rồi, Thành khẽ chìa ô ra che cho Thanh như hối thúc cô mau vào nhà.- Còn anh tên Thành.Anh pha cho cô một ly trà nóng, vô tình chạm vào đôi bàn tay mềm mại của Thanh, cả hai đều đỏ mặt ngượng ngùng. Thành chủ động:- Thanh, em cho anh xin số điện thoại của em được chứ?- Dạ.Cũng kể từ hôm đó, hai người thường dành cho nhau ánh mắt tình tứ và trò chuyện với nhau nhiều hơn. Thành biết Thanh thường xuyên đi làm về trễ nên anh cũng thường nán lại quán để đợi cô về ngang qua nhà và làm cho cô một tô bún nóng hổi mang về. Lâu dần, Thanh cũng cảm nhận được tình cảm mà Thành dành cho cô
và cô mơ ước ngày ra trường sẽ là cô dâu, còn Thành sẽ là chú rể trong ngày cưới.Nghe đến đây, Đại nói chen ngang vào dòng cảm xúc của Thanh:- Thế là hai người yêu nhau rồi hả! Anh Thành đã tỏ tình với em chưa?Nghe Đại nói vậy, ánh mắt của Thanh chợt ánh lên rạng ngời, nhưng rồi nhanh chóng sụp xuống đượm buồn:- Kiếp này em không có phúc phận được làm vợ của anh ấy anh ah! Em chết rồi.. còn đâu..Những lời tâm sự của Thanh khiến Đại không còn sợ hồn mà của cô nữa, anh vô cùng thương cảm cho Thanh, cô sinh viên xấu số:- Mà làm sao em chết? Ai giết em?Nghe Đại hỏi dồn dập, cô chỉ biết ôm mặt rưng rức khóc xót xa cho số phận của mình.- Chuyện dài lắm, em chết oan ức quá anh ơi.Nói đến đây, Thanh lại ôm mặt khóc nức nở, mắt cô ứa ra hai dòng máu tràn xuống gò má xanh xao, trắng bệch. Những vệt máu từ cổ cô cũng không ngừng tuôn xối xả.Đang mơ màng thì ánh sáng của buổi bình minh cũng kịp chiếu qua khe cửa. Hình bóng của Thanh cũng dần dần tan biến, chỉ còn tiếng nói vọng về từ xa xăm:- Em cảm ơn anh!Đại choàng tỉnh giấc, anh dụi dụi đôi mắt đang còn cay xe. Ngồi nhớ lại giấc mơ đêm qua, Đại nảy ra ý định tìm hiểu về câu chuyện của Thanh và Thành, biết đâu sẽ tìm ra được kẻ thủ ác năm nào.- U, u cho con ly trà đá.Sáng ra thấy Đại ra mở hàng, bà Hằng đon đả:- Nay con trai dậy sớm thế?- U, u cho con hỏi quán bún nhà bà Hương ở đâu ah u?Bà Hằng thấy Đại hỏi vậy liền thở dài:- Sao mày biết quán bún bà Hương? Từ ngày thằng con bỏ đi, bà cũng dẹp quán chứ có bán buôn gì nữa đâu. Rõ khổ, đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, mà được mỗi mụn con thì nó lại bỏ đi biệt xứ chả thấy có tin tức gì về.- Anh Thành ah u?- Sao mày biết lắm thế? Mà nghe nói là nó bỏ đi với con bé Thanh trước ở phòng mày đó, chứ con Thanh có chết tróc gì đâu.- Thanh nó chết rồi u ah, giọng Đại trầm xuống.- Sáng ra mở hàng, mày toàn nói chuyện linh tinh đâu không ah. Uống nhanh rồi biến cho u bán hàng.Thấy bà Hằng không tin, Đại liền nói tiếp:- Qua nó mới hiện về báo mộng cho con xong. Chứ con nói dối u làm gì.Bà Hằng nói vậy chứ, trong thâm tâm bà cũng nghĩ là con bé Thanh đã chết từ lâu rồi. Bà tin người như nó không phải là đứa hư hỏng theo trai mà bỏ học giữa chừng..(còn tiếp)