Trả Lại Tên Cho Em

Vô Đề 4


trước sau

Chúng cợt nhả cười lên khanh khách một cách đểu rả. Thành xiết chặt tay ôm lấy người con gái mà mình yêu thương mà ra sức bảo vệ. Còn Thanh không ngừng run rẩy, người con gái tội nghiệp và đáng thương.- Thịt nó đại ca..Lời hắn chưa dứt thì gã kia đã giáng cho hắn một cái tát đau điếng. Hắn nhổ toẹt bãi nước miếng xuống nền nhà, tiến lại giơ chân sút liên tục vào người Thanh, cô chỉ biết nín nhịn trước những cú sút tưởng như chết đi sống lại.- Xin các anh hãy tha cho cô ấy, các anh bắt tôi làm gì cũng được, tôi xin các anh đấy..- Này thì xin này.. Mỗi một lời thốt lên là hắn lại hướng chân sút vào thân thể của Thanh không một chút thương tiếc.Hắn cười khẩy vào mặt Thành:- Tình yêu cao thượng đấy, mày muốn cứu nó phải không? Được thôi, mày hãy điện cho con mụ già nhà mày mau mamg tiền đến đây, tao sẽ tha cho cả hai đứa mày.. Nói rồi hắn lại cười lên xem chừng hả hê lắm.Hắn đưa tay gãi gãi trên mặt, đôi mắt lờ đờ như thèm thuốc. Thằng đàn em biết ý:- Đại ca để em đi kiếm "cơm".- Mẹ mày, còn đứng đó mà nói, bố đập bỏ mẹ mày bây giờ.Nghe vậy, tên đàn em nhanh chóng rời đi. Gã đại ca lên cơn thèm thuốc hắn bước đi ngả nghiêng, lơ mơ vô tình để rớt chiếc điện thoại ra nền nhà. Chớp lấy cơ hội, Thành cố gắng tiếp cận để lấy điện thoại cầu cứu.- A lô, a lô..Từ phía sau tiếng Thanh la lên thất thanh, liền với đó là tiếng gậy khô khốc nện xuống đầu Thành.- Đ*** mẹ con chó này.Hắn vừa hằn học vừa liên tục trút gậy vào người Thành. Ở góc phòng, Thanh chỉ biết kêu lên trong tuyệt vọng, cô cố gắng vùng vẫy nhưng đành bất lực.Dưới nền nhà Thành dường như đã bất động, máu từ đầu anh chảy loang khắp phòng, anh cố ngoái đầu nhìn về phía Thanh rồi trút hơi thở cuối cùng.. Đúng lúc này tên đàn em cũng vừa về đến.- Đại ca, đại ca.. Sao lại thế này. Đại ca giết chết nó rồi thì tiền đâu ra..- Đ*** mẹ, im mồm, thuốc đâu.Cả hai đê mê hưởng lạc thú vui trụy lạc, mặc Thanh khóc nức nở. Cô đau đớn nhìn người mình yêu thương chết một cách tức tưởi, cô ném ánh mặt hận thù về phía hai kẻ ác ôn. Điều đó, cũng chẳng khiến chúng bận tâm, lúc này chúng đang phiêu du trong khoái cảm của cái chết trắng.Trong cơn phê thuốc, chúng lôi Thanh ra thỏa mãn dục vọng. Sau cái chết của Thành, cô cũng chẳng còn thiết sống, cô trơ ra như một khúc củi khiến cho chúng nổi cơn

điên nồng lộn. Chúng vừa cưỡng bức vừa hành hạ thể xác của cô, hai hàng nước mắt khẽ lăn trên gò má của cô gái tội nghiệp. Thanh toan tự vẫn, nhưng nghĩ lại mối thù giết chết người yêu cô đành nín lặng chịu nhục.Hành sự xong, chúng hả hê nhục mạ cô, bỡn cợt cô. Rồi tên đàn em cất tiếng:- Đại ca, thằng Thành nó chết rồi, xử trí sao đại ca?- Ném nó xuống bồn cầu.- Ném sao đại ca?- Chặt nhỏ ra mà cho xuống, đồ ngu..Nói rồi tên đàn em y lệnh đại ca, hắn khoét một cái lỗ vừa đủ lớn, rồi chặt xác Thành ra từng khúc nhỏ để phi tang. Chứng kiến cảnh tưởng ghê rợn này, Thanh ngất lịm đi trong đau đớn.Cảnh tưởng quá hãi hùng, khiến Đại choàng tỉnh giấc. Toàn thân anh mồ hôi nhễ nhãi, người anh run lên bần bật, lạnh cả sống lưng. Anh đang hồi tưởng lại căn nhà trong con hẻm, chẳng phải anh đã bắt gặp nó vào mấy hôm trước khi đang cố gắng đi tìm căn nhà hoang đó sao. Anh ngồi bó gôis mong trời có thể sáng thật mau, để đến căn nhà đó tìm hiểu sự thật ra sao.Thời gian trôi đi thật chậm, tiếng kim đồng hồ tích tắc từng nhịp chậm rãi. Cuối cùng thì trời cũng đã tờ mờ sáng, anh vội vàng lấy xe lao nhanh về phía con hẻm mà hôm trước đã từng đi. Từ xa, anh thấy căn nhà lẩn khuất trong sương sớm, đến gần hơn.. lạ kỳ thay, sao khung cảnh hôm nay khác quá. Căn nhà hôm trước, mà mới đây thôi anh còn thấy trước mắt, tại sao giờ lại ra như thế này. Nó hoàn toàn không tồn tại, thay vào đó là bãi đất bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm như một bãi chứa phế thải. Đại dừng xe quan sát hồi lâu rồi ngẫm nghĩ: "Lẽ nào đó là căn nhà mà" hay do anh nằm mơ. Nghĩ rồi, anh lại không thể hiểu nổi, nếu là căn nhà chỉ xuất hiện trong giấc mơ, thì tại sao vài ngày trước anh còn thấy và đi qua cái hẻm đó chứ. Anh từ mơ hồ rồi chuyển sang trạng thái thất vọng toan quay lưng ra về, thì đâu đó có tiếng vọng lại như ở một chốn nào xa xăm lắm.- Cứu tôi với.. Cứu tôi với, tôi ở đây.. đây.. đây.Từ trong màn sương mở ảo, bóng dáng của Thành lúc ẩn, lúc hiện như lướt trên bãi đất hoang.- Tôi ở đây.. ở đây!(còn tiếp)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện