Trả Lại Tên Cho Em

Vô Đề 3


trước sau

Trong căn phòng là tiếng Thanh đang rên rỉ, dường như cô không còn sức lực để khóc nữa. Đại đang cố gắng tìm cách tiếp cận để đưa Thanh ra ngoài.Hai gã thanh niên lên xe rời đi, cơ hội tốt đến rồi. Đại nhanh chân tiến lại căn phòng, cánh cửa xiêu vẹo bám đầy mạng nhện, ọp ẹp và mục nát. Anh khẽ đẩy cánh cửa sang một bên, hiện ra trước mắt anh là căn phòng trống không, toàn mùi ẩm mốc, góc phòng là sợi dây thừng, ngổn ngang tóp thuốc lá và những ống kim tiêm. Anh sững sờ đưa mắt dò xét xung quanh nhưng không thấy gì cả, sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt, anh đưa tay gạt đám mạng nhện tiến về phía phòng tắm. Một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt, Thanh không một mảnh vải che thân đang ngồi trong góc phòng, tay cô đang ôm chặt lấy cổ, máu từ đây tuôn ra xối xả. Đại hoảng sợ hét toáng lên.Thì ra đó chỉ là một giấc mơ, vẻ mặt thất thần anh ngồi dậy bó gối nhớ lại những gì đã diễn ra trong giấc mơ.Cũng kể từ hôm đó anh không còn thấy Thanh xuất hiện trong giấc mộng mị. Cuộc sống trở lại bình thường, nhưng những nỗi niềm trăn trở về cái chết của cô gái trẻ khiến anh day dứt khôn nguôi. Anh cố hình dung lại khung cảnh đã từng xuất hiện trong giấc mơ, mỗi chiều tan học anh đều lấy xe đạp lượn quanh khu xóm trọ với hy vọng mong manh biết đâu sẽ tìm ra được điều gì đó.Hằng đêm, anh mong có thể gặp lại Thanh trong giấc ngủ nhưng tuyệt nhiên bóng dáng của Thanh không một lần xuất hiện. Sau lần đưa Đại đến căn nhà bỏ hoang, âm hồn của Thanh mang oan khí quá nặng nề thế nên cô không thể nào có thể tiếp cận được Đại. Mặc dù vậy cô vẫn luôn dõi theo anh, mong anh có thể làm sáng tỏ cái chết oan ức của mình.Thay vào đó, anh thấy cảnh một thanh niên lớn hơn anh vài tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang theo dấu của hai gã thanh niên mà anh đã từng gặp trong mơ. Giữa anh và chàng thanh niên đó không có bất kỳ cuộc đối thoại nào được diễn ra. Đại như đang theo dõi diễn biến của một bộ phim thì đúng hơn.Dưới cơn mưa tầm tã, ngang qua bãi đất hoang Thanh đang vội vã tiến về phía quán bún nhà Thành. Từ xa Thanh đã thấy thấp thoáng bóng dáng Thành đang sốt ruột đứng đợi phía bên ngoài hiên.Từ xa có tiếng xe máy đang tiến lại gần phía Thanh. Nó vọt lên phía trước làm nước bên đường bắn lên

tung toé. Thanh vội vàng né người vào vệ đường. Chiếc xe đột ngột dừng lại, tên ngồi sau lao xuồng trùm cái bao lên đầu Thanh. Thanh chỉ kịp hét lên mấy tiếng:- Cứu, cứu.. tôi với.. cứu..Tiếng kêu cứu của cô bị tiếng mưa át đi, cô hét lên trong vô vọng. Gã ngồi sau tung cú đập mạnh vào đầu, khiến Thanh ngất lịm. Chiếc xe từ từ tiến qua mặt Thành, vạt áo dài lượt thượt xuống lòng đường. Kịp nhận ra đó là ta áo quen thuộc mà Thanh vẫn mặc, Thành vừa chạy đuổi theo chiếc xe vừa gọi với:- Thanh, Thanh ơi.. Thanh..Chiếc xe lao đi vun vút trong mưa mà mất dạng. Thành hổn hển ngồi thụp xuống bất lực. Gã ngồi sau lên tiếng:- Bỏ mẹ, có người phát hiện ra rồi.- Thằng Thành con nhà bà Hương phải không?- Tao nhìn quen lắm, chắc là nó.- Phải thịt nó ngay thôi.Nói rồi, chúng đưa Thanh về nhốt tại nhà riêng. Định bụng hôm sau sẽ ra tay sát hại Thành để bịt đầu mối. Sáng sớm hôm sau, chúng cố tình lượn lờ qua quán nhà Thành nhiều lượt để gây sự chú ý.Vì chưa chắc chắn về sự việc, Thành âm thầm bám theo hai gã thanh niên mà chưa báo cho cơ quan chức năng. Nhưng anh không biết rằng, anh đã sập bẫy của chúng.Con đường heo hút, ít người qua lại dẫn Thành đến nhà của hai gã Thanh niên. Anh tấp xe vào bụi chuối gần đó rồi nhanh chân đột nhập vào phía trong. Khẽ kéo cánh cửa, Thanh đang bị chói trên chiếc ghế gỗ, miệng cô bị bịt băng keo, khắp cả khuôn mặt là những vết thâm tím bầm dập. Thấy Thành tiến vào, cô liên tục giãy dụa lắc đầu ra hiệu cho Thành. Còn Thành thấy người mình thương như thế vội vàng đưa tay lên miệng ra hiệu cho Thanh im lặng. Anh tiến lại giải thoát cho Thanh:- Em có sao không?Thanh hoảng loạn ôm chầm lấy Thành mà khóc nức nở:- Chạy đi anh, anh chạy đi.. Bọn chúng sẽ quay lại ngay thôi.- Không, anh không thể để em ở lại đây.- Chạy đi, chạy đi anh.. để mặc e.. chạy đi.- Không, anh sẽ đưa em ra khỏi đây.Thành vừa nói dứt câu, thì từ ngoài cửa có tiếng vỗ tay và nụ cười nham nhở của hai gã thanh niên:- Giỏi, giỏi lắm thằng ôn con.Thanh khiếp sợ ôm chặt lấy Thành, anh xoay người che chở cho cô. Hai gã thanh niên từ từ tiến lại phía hai người..(còn tiếp)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện