"Chết tiệt."
Khúc Tư Duệ cắn răng chửi ra một tiếng, hắn một tay xách Lâm Tử Hạo hang hông, một tay không ngừng vung những đường kiếm dứt khoát triệt hạ những kẻ chán sống lao đến cản đường.
Dù đám người này tu vi không bằng hắn, nhưng được cái bọn chúng rất đông, chém hết đống này lại có đống khác lao đến, Khúc Tư Duệ hắn không bị đánh chết mà có khi bị mệt mà chết, hết cách hắn đành vung kiếm mở đường máu chạy ra ngoài.
"Đi đâu đấy?"
Khúc Tư Duệ dừng bước, đôi mắt hẹp dài đầy cảnh giác liếc nhìn hai người đứng phía trên tòa tháp, hắn bấm bụng suy nghĩ, vậy mà cũng có thể gặp tứ đại sát ở đây, đúng thật xui xẻo mà.
Huyết Tam cười cười nhìn Khúc Tư Duệ, tay đưa lên chỉ chỉ vào cục nhỏ mà Khúc Tư Duệ đang mang bên người.
"Này tiểu huynh đệ, ta nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất để cậu nhóc kia về lại chỗ cũ, Huyết Nhất quay về mà không thấy, thì ngươi chết chắc rồi."
Khúc Tư Duệ không quan tâm hừ lạnh một cái đầy khinh thường, Huyết Tam thở dài, đã tốt bụng nhắc nhở mà ngươi không chịu nghe, đúng là tên ngốc mà, lại liếc qua Huyết Nhị đang đứng im bên cạnh Huyết Tam liền lật mặt, bộ dạng như tiểu hài tử vừa chịu ủy khuất.
"Ca ca huynh nhìn xem, ta có ý tốt nhắc nhở hắn, mà hắn như vậy đấy, ta thực tổn thương quá đi"
"...."
Khóe mắt Huyết Nhị giật giật, tên gia hỏa này lại giở trò gì thế.
"Cút."
"..."
Haizzz ca ca đúng thật lạnh lùng a, Huyết Tam thở dài thầm nghĩ, biểu cảm lộ ra một chút thất vọng nhưng rất nhanh sau đó liền mặt dày tiếp tục cọ vào người Huyết Nhị.
"Ca ca thật là phũ với người ta quá à."
"..." Tên điên
Khúc Tư Duệ bị cho ăn bơ nãy giờ có chút mệt mổ nhìn hai người kia, rốt cuộc là đang làm trò gì thế có đánh hay không thì nói một lời để biết đường hắn chạy chứ.
Vút
Khúc Tư Duệ xoay người né đi thanh kiếm đang lao tới, thanh kiếm sau khi không đâm trúng người liền vòng lại một lần nữa trở về tay chủ nhân của mình, Khúc Tư Duệ âm trầm nhìn người vừa mới xuất hiện kia, Huyết Nhất.
Khúc Tư Duệ nhìn xuống Lâm Tử Hạo trên tay mình, lại nhìn ra đám người đang hăm he phía sau, sau đó nhìn về ba người đang ở trước mặt mình, xem ra không đấu không được, hắn nói với Lâm Tử Hạo bằng âm lượng chỉ hai người nghe được.
"Đám phía sau ngươi xử lý được chứ?"
Lâm Tử Hạo quay đầu nhìn về phía sau, đám người bị Khúc Tư Duệ diệt hết giờ chỉ còn lại mười tên, đối với Lâm Tử Hạo mười tên này nằm trong khả năng của nó nên lạnh nhạt lên tiếng "Được."
Lâm Tử Hạo cười khẩy, xem ra phải cảm ơn tổ chức này rồi, nhờ được huấn luyện nghiêm khắc mà nó mới có khả năng cắn trả đây.
Khúc Tư Duệ sau khi nghe được câu trả lời có phần ngạo mạn kia của nó liền không chút do dự để Lâm Tử Hạo xuống, ném cho nó một thanh kiếm nhưng nó lại bĩu môi thầy đi, từ trong vạt áo lấy ra một cây dao găm sắc bén, hai người một lớn một nhỏ đứng đối lưng nhau trước mặt là kẻ thù mình cần phải chống trả.
Không đợi báo hiệu hai bên đồng loạt lao đến tung những đòn hiểm hóc vào đối phương, xung quanh phút chốc khỏi lửa mịt mù.
Huyết Nhất đánh với Khúc Tư Duệ nhưng tâm trí không ngừng đặt vào thân ảnh nhỏ bé đang điên cuồng chiến đấu ở bên kia, hắn cắn ra đem Khúc Tư Duệ đánh bật ra sau đó lớn tiếng với hai ngươi trên kia.
"Hai ngươi định xem đến khi nào?"
Giọng nói lạnh băng mang theo hơi giận dữ khiến hai người kia thoáng rùng mình, lập tức nhảy xuống ứng chiến.
Khúc Tư Duệ lúc này một đấu hai với hai người huynh đệ song sinh kia, bên chiếm thế thượng phong dĩ nhiên là bên hai người kia, còn hắn lúc này đã có chút mệt.
Lâm Tử Hạo diệt xong đám người bên này thấy sư huynh của mình đang chật vật liền muốn lao qua giúp đỡ nhưng lại bị Huyết Nhất chặn lại.
"Ngươi không nghe lời ta."
Rõ ràng là đang tức giận, nhưng nó không hiểu tại sao hắn lại tức giận.
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"
"..."
Huyết Nhất im lặng không trả lời, Lâm Tử Hạo nhíu mày, sau đó liền đạp chân lao đến vươn con dao vướng máu của mình về phía Huyết Nhất.
Huyết Nhất với những chiêu của Lâm Tử Hạo chỉ có tránh né chứ không hề đánh trả, điều này khiến Lâm Tử Hạo cảm thấy như hắn đang coi thường mình, dù còn nhỏ nhưng nó vẫn là một nam tử, cũng có lòng tự tôn chứ, thế là trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa giận, Lâm Tử Hạo liều mình hơn, nó ra đòn nhanh và mạnh hơn, tất cả đều nhắm vào những chỗ yếu hiểm của hắn.
Khúc Tư Duệ lưng đã ướt đẫm mồ hôi thở dốc nhìn hai người trước mặt, mà bên này hoàn toàn đối lập, hai người Huyết Nhị, Huyết Tam dường như chẳng có chút thương tích gì, vẫn dửng dưng đứng đó không chút gì gọi là mệt mỏi.
Huyết Tam thở dài nhìn hắn thật lòng nói.
"Vị tiểu huynh đệ này, nhìn ngươi cũng rất có tư chất đấy, đấu với bọn ta nãy giờ chỉ bị vài vết thương nhỏ, hay là gia nhập vào chúng ta đi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi mạnh hơn...!đúng không ca ca?"
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Huyết Tam, Huyết Nhị không trả lời đồng ý hay không đồng ý mà chỉ đánh mặt qua một bên, Huyết Tam cười cười nhìn Huyết Nhị một cái rồi quay qua nói với Khúc Tư Duệ.
"Ca ca ta cũng đồng ý với ta kìa."
Khúc Tư Duệ nghệch mặt, đồng ý khi nào vậy? Sao hắn không biết.
Nhưng hắn không muốn mất thêm thời gian với đám người này nữa, trong lòng hắn cứ bồn chồn lo lắng không biết sư tôn bây giờ ra sao rồi.
Khẽ quay đầu nhìn về cuộc đấu của hai người kia, Huyết Nhất chỉ tránh và đỡ chứ không hề đánh trả Lâm Tử Hạo, điều này khiến Khúc Tư Duệ có chút khó hiểu cùng