Huyết Nhị bị câu hỏi của hắn đâm thẳng vào tim, khóe môi Huyết Nhị run rẩy mấp mé muốn nói gì đó nhưng không cách nào phát ra thành lời, Huyết Nhị đưa đôi mắt thẫn thờ của mình nhìn về Huyết Nhất bất tỉnh đang bị nhấc bổng bởi hắn.
Trong đầu bất chợt lướt qua đầy hình ảnh, đầu tiên là một đứa bé khoảng năm tuổi đang nhìn y với đôi mắt to tròn long lanh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Ca ca
Tiếng gọi ấy hồn nhiên trong sáng biết bao.
Lần tiếp theo là hình ảnh của một thiếu niên trẻ đang nhìn y với đôi mắt dịu dàng.
Ca ca
Lần ấy êm đềm biết bao.
Hình ảnh tiếp tục chuyển đổi, vẫn là gương mặt của người thiếu niên ấy, nhưng bây giờ lại có nét trưởng thành, chững chạc hơn, hắn thở dốc nhìn y đầy thống khổ.
Ca ca
Lần ấy...!đau khổ biết bao.
Lại tiếp tục chuyển khung cảnh, gương mặt kia nay được che đậy bởi chiếc mặt nạ đen huyền bí, đôi môi mỏng mấp máy.
Ca ca
Lần ấy...!xa lạ biết bao.
Huyết Nhị siết chặt tay mình, giữa sự trung thành với người đã cưu mang, giúp đỡ và đệ đệ thân sinh ở cạnh mình từ khi mới chào đời, Huyết Nhị vẫn là không buông bỏ được, hít một hơi thật sâu, y ngước đôi mắt kiên định nhìn lên Khúc Tư Duệ.
"Ta...!"
Lâm Tử Hạo từ trong đống cát bụi bò dậy, cảm thấy thân thể đang bị thứ gì đó đè nặng, nó không khỏi chau mày.
Lâm Tử Hạo khẽ lật người để cho hai tay nó khoảng trống để hoạt động sau đó dùng hết sức đẩy cái thứ đè nặng trên người mình ra.
Thở hắt ra một tiếng lúc này nó mới biết cái thứ vừa rồi lại là tên Huyết Nhất kia, nó ngồi trên đất trầm mặc xem xét thân thể đầy thương tích kia một lượt.
Trong đầu xuất hiện hàng loạt câu hỏi, nhưng chung quy lại là tại sao tên này lại bảo vệ nó?
Không biết vì sự tò mò hay có gì đó thôi thúc mình, Lâm Tử Hạo vươn tay chạm đến chiếc mặt nạ đem sau đó nhẹ nhàng gỡ nó ra.
Nhìn đến gương mặt kia Lâm Tử Hạo kinh ngạc đến độ bật ngửa người ra đằng sau, hai mắt nó hoang mang và đầy hoảng sợ, tại sao? Tại sao lại là hắn?
Nó vươn bàn tay nhỏ bé đang run rẩy kịch liệt của mình chạm lên gương mặt đối với nó rất quen thuộc kia, lời nói cũng run rẩy theo.
"Ph...!Phong ca...!"
Lúc này một phần nào thắc mắc của nó đã được giải đáp, bảo sao lúc nó bị nhốt ở đây Phong ca lại có thể vào mà trò chuyện, đưa thức ăn cho nó, thì ra huynh ấy không phải vô tình đi lạc đột nhập vào tổ chức mà huynh ấy vốn là Huyết Nhất, người đứng đầu trong Tứ Đại Sát.
Trong đầu rối thành một đoàn, Lâm Tử Hạo không biết bây giờ mình nên làm cái gì nữa, nó chỉ biết ngồi ngốc ở đó, dùng đôi mắt vô hồn của mình mà nhìn hắn.
Triều Diệc Phong, huynh nói ta phải làm sao đây?
Rầm
Cánh cửa lớn kiên cố nổ tung thành từng mảnh, Khúc Tư Duệ thu tay về, hiên ngang từng bước tiến vào đại điện rộng lớn, hắn ngước đôi mắt sắc lạnh của mình lên nhìn người đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế lớn đặt ở trên cao không có chút gì là sợ hãi cùng bất ngờ kia.
"Đến rồi à?"
Ngược lại với thái độ điềm tĩnh kia, Khúc Tư Duệ bây giờ hai mắt đã mở to đầy kinh ngạc, cái giọng nói này...
"Diệp Thanh Trì?"
Diệp Thanh Trì chống tay đứng dậy sau đó chấp tay ra sau lưng mỉm cười nói.
"Ta dù gì cũng là sư huynh của sư phụ ngươi, là bậc trưởng bối, ngươi gặp ta đã không hành lễ thì không nói, nhưng gọi thắng tên của trưởng bối như vậy...!thật không có phép tắc."
Khúc Tư Duệ nhếch mép cười khinh "Phép tắc? Với ngươi ư?" Hắn dừng một chút nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh Trì rồi nói "Ngươi xứng để nói điều đó với ta ư?"
Diệp Thanh Trì không nói chỉ im lặng đáp trả lại bằng ánh mắt bình thản cùng khóe miệng hơi kéo cao của mình, hắn hai tay để sau lưng nhảy nhẹ một cái đã đứng trước mặt Khúc Tư Duệ.
Hai người bây giờ chỉ cách nhau vài mét, xung quanh đậm mùi sát khí, hai người vẫn không có bất kỳ động tác nào mà chỉ đứng đó nhìn nhau, xung quanh rất yên tĩnh, đến nổi ngay cả tiếng thở hồi hộp của bọn thuộc hạ núp xung quanh cũng có thể nghe thấy được.
Khúc Tư Duệ cười khẩy tay trái đưa lên cai bắn một quả cầu ánh sáng lớn lên trên, quả cầu bay đến độ cao nhất định sau đó liền tách ra thành nhiều tia nhỏ như những mũi tên lao thẳng về các phía, rất nhanh sau đó có hàng loạt người ngac xuống.
Diệp Thanh Trì không hề bất ngờ với việc thuộc hạ mình bố trí bị đánh bại, hắn ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ mà vỗ tay khen thưởng.
"Đúng là tư chất không tồi."
Nhưng Khúc Tư Duệ không muốn đôi co thêm nữa, hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Một người như hắn khi