Được rồi hắn thừa nhận, trong tất cả mọi việc hắn không bao giờ thắng y, ai biểu hắn cưng chiều y như vậy làm gì chứ.
"Được rồi, ta thua con."
Khẽ thở dài một tiếng, Cố Thừa Phong đưa tay đầu hàng đi nấu mỳ cho y, tay hắn thao tác cực kỳ nhanh và không có một động tác thừa như thể rất quen việc này rồi.
Người ta nói, đàn ông khi nấu ăn sẽ tỏa ra một sức hút rất lạ, quả thật như vậy, nhìn baba mình thân hình cường tráng đeo tạp dề màu vàng hình con vịt đang chuyên tâm thái thịt trên thớt, Lạc Thiên Kỳ tưởng chừng như sắp chảy nước miếng đến nơi, người gì đâu mà đẹp quá trời à, nhìn mà muốn mlem dễ sợ.
Không để ý thấy ánh mắt si mê của con trai, Cố Thừa Phong nghiêm giọng nói vọng ra ngoài.
"Ta nói cho con biết, đây chính là bữa mỳ cuối của con đấy."
Lạc Thiên Kỳ cười hì hì hai chân bỏ xuống dưới ghế đung đưa qua lại đầy tinh nghịch "Vâng, là bữa cuối của tuần này."
Cố Thừa Phong triệt để bất lực, hôm nay là chủ nhật rồi còn đâu.
Đặt bát mỳ nghi ngút khói với đầy đủ tôm, trứng.
thịt,...xuống trước mặt Lạc Thiên Kỳ, Cố Thừa Phong cũng chậm rãi ngồi xuống đối diện chống cằm nhìn người kia vui vẻ ăn tô mỳ mình làm.
Mặc dù không muốn y ăn nhiều mỳ vì sợ có hại cho sức khỏe của y, nhưng mỗi khi được nhìn ngắm gương mặt hạnh phúc kia khi ăn mỳ do chính tay mình làm, Cố Thừa Phong không thể không thừa nhận là mình rất hạnh phúc.
"Ăn nhanh lên rồi còn đi ngủ, mai dậy sớm đi học, ta không muốn cô út con qua phá nhà ta đâu."
Lạc Thiên Kỳ nhìn hắn bĩu môi một cái rồi tiếp tục công việc của mình, cô út mà hắn nói chính là Cố Tường Linh, em gái của hắn.
Người này bằng tuổi y hơn nữa còn học chung trường, chung lớp, vì thế sáng nào nhà hắn cũng bị quấy rầy bởi Tường Linh vì cô đến để rủ y đi học.
Lạc Thiên Kỳ là một người rất biết rõ về trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, chính vì thế sau khi xác định nghĩa vụ của mình bây giờ là ăn no rồi đi ngủ, y nhanh chóng xử sạch tô mỳ đến ngay cả nước cũng không còn.
Hài lòng vuốt ve phần bụng đã căng tròn của mình, Lạc Thiên Kỳ đứng dậy vòng qua chỗ baba mình hôn chụt vào má hắn chúc ngủ ngon rồi tung tăng vui vẻ lắc lư cái đuôi đi lên lầu, còn dọn dẹp rửa bát gì đó đã có baba lo hết, thấy chưa y thực hiện rất đúng nghĩa vụ của mình nha, chỉ có ăn no rồi đi ngủ thôi.
Cố Thừa Phong không nói gì chỉ mỉm cười dọn dẹp chiến tích để lại của y.
Sáng hôm sau, căn nhà bị chấn động bởi âm thanh vang trời của ai đó.
"ANH HAI THÂN MẾN, EM ĐẾN RỦ TIỂU KỲ ĐI HỌC ĐÂY!!!"
"Cố Tường Linh!! Em vác loa vào đây đấy à?"
Cố Thừa Phong một tay bế Lạc Thiên Kỳ quần áo chỉnh tề nhưng vẫn còn mơ ngủ chậm rãi đi xuống cầu thang, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thiếu nữ với bộ váy đồng phục đầy năng động phía dưới.
Cố Tường Linh bất lực nhìn hai cha con nhà nọ thân mật như đã quen với cảnh này từ lâu, cô ngồi xuống ghế, tự nhiên rót cho mình một ly nước, hai tay chống cằm bắt đầu công cuộc xem phim của mình, mà nhân vật chính của bộ phim này không ai khác chính là hai cha con nhà nào đó.
Cố Tường Linh thở dài, ngày nào cũng tốn 10 phút để coi, riết rồi muốn thuộc cả lời thoại luôn.
"Con đã nhớ lời ta dặn chưa, đi học phải ngoan ngoãn, chăm chú nghe giảng, phải hòa đồng với bạn bè, không được gây gỗ đánh nhau nếu không sẽ bị thương, nếu có bị ức hiếp phải gọi liền cho ta, ta sẽ giải quyết hết cho con...!"
Lạc Thiên Kỳ dụi dụi mắt, đầu gật gù theo từng lời nói của hắn, Cố Tường Linh ở bên kia thật sự không thể xem được nữa, cô thở dài một tiếng ai oán rồi chạy đến kéo tay y đi.
"Được rồi được rồi, những lời anh nói với y em đã thuộc rồi, lúc đi đường sẽ nhắc nhở Tiểu Kỳ sau, bây giờ tụi em phải đi học đây không thôi trễ mất, tạm biệt anh."
Vừa dứt câu bóng dáng của hai người liền biến mất, hắn nhìn theo mà thấy bất lực kèm chút gì đó buồn bã, nhìn căn nhà rộng lớn chỉ còn một mình hắn, tâm trạng cô đơn của người già lại bắt đầu len lỏi vào đầu hắn.
Vị quản gia già chậm rãi bước đến đem tài liệu công ty đặt lên bàn, Cố Thừa Phong một tay chống cằm, đưa mắt chán nản lướt nhìn sấp giấy vô tri trước mặt sau đó ngước lên nhìn vị quản gia với đôi mắt ai oán.
"Cháu chưa bao giờ muốn đi học lại như lúc này."
Vị quản gia già bất lực nhìn ông chủ của mình, ông chủ ơi là ông chủ, ngài đừng có giở chứng trẻ con nữa được không, công ty còn rất nhiều việc phải làm đó.
Lạc Thiên Kỳ ở nhà ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu, thì trên trường chính khoảng thời gian y buông xõa, ngoan ngoãn nghe lời