Lạc Thiên Kỳ uể oải ngồi dậy, hai tay chống cằm không chút kiêng nể nhìn thẳng vào gương mặt của Lâm Minh Hải đánh giá.
Đừng bao giờ để vẻ bề ngoài thư sinh thánh thiện của tên này đánh lừa, ở đằng sau gương mặt này chính là bộ mặt xảo trá của một tên cặn bã chuyên đi lừa tình người khác.
Mà Lạc Thiên Kỳ nguyên chủ kia đích thị là một trong những người xấu số làm nạn nhân của tên khốn này.
Mà cũng phải nói tên này cũng thật chuyên nghiệp, cùng một thời điểm quen tận đến 5 người, hơn nữa còn toàn là học sinh của mình, có thể nói là tên này đi dạy chỉ để làm cảnh, đi lừa tình người khác mới là công việc chính của hắn, còn hỏi tại sao hắn lại nhắm vào học sinh ở đây, nguyên do chính là bởi đây là ngôi trường danh giá chỉ có những công tử tiểu thư của những gia tộc hoặc tập đoàn lớn mới đủ điều kiện đến đây học, hơn nữa đang tuổi muốn yêu nên học sinh ở đây đặc biệt dễ dụ, chỉ có vài lời ngon ngọt liền như muốn đem mọi thứ cống nạp cho hắn.
Lạc Thiên Kỳ tặc lưỡi, những người ở đây đúng thật ngu ngốc, may sao y có baba đại nhân giàu nứt vách nên trước đây nguyên chủ chi bao nhiêu tiền cho tên khốn này cũng không thấm thía gì.
"Thầy Lâm à...!"
Lâm Minh Hải tưởng rằng y đang đắm chìm trong nhan sắc của mình nên trong lòng không khỏi tự đắc, đầu cũng hơi ngẩng cao, nhưng không ngờ lại bị y trực tiếp tạt cho một xô nước lạnh.
"Sáng nay thầy chưa đánh răng hay là ăn bún đậu vậy?"
Giọng của y không nhỏ cũng không lớn mà vừa đủ cho mọi người trong lớp nghe thấy, các học sinh xung quanh sau lời nói của y không nhịn được mà cười ầm lên, Lâm Minh Hải ngượng chín mặt, ánh mắt có chút khó chịu nhìn y.
Nhưng ngay sau đó hắn liền cho rằng là y đang giận dỗi mình nên mới nói thế, vì để không muốn để mất mỏ vàng Lâm Minh Hải cố gắng trưng ra nụ cười ôn nhu như thường lệ nhẹ giọng nói với y.
"Đừng đùa nữa, em mở sách ra rồi chúng ta học thôi."
Nói xong hắn quay người bước lên bục giảng bắt đầu công cuộc giảng bài của mình, coi chuyện vừa rồi như chưa hề xảy ra.
Lạc Thiên Kỳ ngồi bên dưới dửng dưng mở mảnh giấy vừa được Lâm Minh Hải nhét vào tay ra xem, nội dung chỉ vỏn vẹ một dòng chữ sau giờ học đến phòng giáo viên gặp anh.
Lạc Thiên Kỳ nhếch mép cười lạnh đem tờ giấy vò nát rồi ném ra ngoài cửa sổ, cả người dựa ra sau ghế y đưa đôi mắt sắc bén nhìn Lâm Minh Hải đang hăng say giảng trên bục.
Reng...!reng
"Thầy Lâm, thầy đang làm gì vậy?"
Lạc Thiên Kỳ cả người bị ép sát vào tường, eo cũng bị người ta ôm lấy, nhưng y không có chút gì tỏ ra sợ hãi mà rất lạnh nhạt hỏi người đối diện.
Lâm Minh Hải thấy y thờ ơ với mình như vậy cũng không quá bất ngờ, đinh ninh cho rằng y vẫn đang giận mình chuyện hôm trước không đến buổi hẹn bèn giở giọng xin lỗi.
"Tiểu bảo bối, anh xin lỗi mà, em đừng giận anh nữa, bữa đó anh thật sự không phải cố ý không đến mà là có chuyện đột xuất thật mà, anh cũng đã gọi cho em rồi."
Lạc Thiên Kỳ trong lòng sớm đã đem người trước mặt ra phỉ nhổ cả chục lần, việc đột xuất mà hắn nói chính là nằm trong khách sạn vui vẻ với người khác ư.
Ngoài mặt vẫn trưng ra nụ cười thương mại, y đưa tay lên vuốt ve má hắn.
"Em cũng đâu muốn so đo với anh đâu, ai biểu em thương anh vậy chứ, nhưng lần sau không được vậy nữa, em sẽ giận đấy." Ngứa tay quá đi mất, có nên xuống tay cào một phát không ta?
"Anh biết em thương anh nhất mà, anh cũng vậy."
Lâm Minh Hải cười thầm trong lòng, quả nhiên dễ dụ, đang khi định cúi xuống hôn thì miệng hắn bị ngón tay của y chặn lại, ôi đừng đùa y không muốn về đánh răng súc miệng hơn chục lần đâu.
Lâm Minh Hải cau mày khó hiểu nhìn y "Sao vậy?"
Lạc Thiên Kỳ không muốn giải thích bèn lảng sang chuyện khác, y từ trong túi móc ra một tấm thiệp mời đưa lên trước mặt hắn.
"Không phải lúc trước anh nhờ em lấy dùm tấm thiệp ở Cố gia hay sao, nó đây."
Lâm Minh Hải thấy tấm thiệp màu đen sang trọng hai mắt