Chủ nhật, Ngôn An Dật nhắn tin cho Kiều Hiểu Tinh hỏi cô tại sao không qua nhà cậu ta, Kiều Hiểu Tinh trả lời ngắn gọn: [Lật xe rồi bro, từ giờ không qua nữa.]
Ngôn An Dật rất nhanh đã nhắn lại cho cô: [Này homie, ai lại bỏ rơi bạn bè giữa đường như thế chứ, em quá là độc con mẹ nó ác đấy.
Nào, mang hàng qua đây đi, anh trai thèm đến phát điên rồi.
Lão già nhà anh cả tuần nay không về nhà, em cứ qua thoải mái.]
Kiều Hiểu Tinh đọc tin nhắn, ngón tay thon dài gõ một dòng chữ: [Bro à, em sợ anh trai anh bất ngờ xuất hiện sẽ đánh chết cả hai chúng ta.
Thế này đi, chỗ anh em thân thiết lấy phí bảo hiểm thân thể 800 đô, free công vận chuyển, chốt đơn thì qua?]
Cô không thèm chơi nhân dân tệ nữa, cô chơi hẳn USD cho máu.
Ngôn An Dật nắm chặt hai tay nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ lần này đúng là gặp phải tiểu muội muội lưu manh biết làm tiền rồi, nhưng cơn thèm cần sa trong người không cho phép cậu ta từ chối.
Kiều Hiểu Tinh còn tưởng tên gia hoả kia sẽ bỏ cuộc, ai ngờ không lâu sau đó đã nhận được khoản tiền 950 đô được chuyển qua PayPal, bao gồm 150 đô tiền hàng và 800 đô theo như cô nói là phí bảo hiểm thân thể.
Tiền trao cháo múc, cô lập tức cầm theo “hàng” xách mông qua nhà Ngôn An Dật.
Đến nơi, trong phòng Ngôn An Dật vọng ra tiếng ư ư a a rất quen thuộc.
Kiều Hiểu Tinh cực kì mẫn cảm với thứ âm thanh này, đạp tung cửa vào phòng thì thấy Ngôn An Dật cười hề hề giảm âm lượng máy tính.
“Này homie, vừa hút cần vừa xem AV, sở thích tao nhã quá đấy!” Kiều Hiểu Tinh ngồi phịch xuống mặt đất, lôi hàng giấu trong ngăn ẩn của túi xách ra.
“Cho anh trai check hàng hôm nay nào.” Ngôn An Dật hai ba bước nhào đến giật lấy cái túi zip kẻ chỉ đỏ nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay Kiều Hiểu Tinh, đưa lên mũi hít hà một hơi.
“Fuck, đúng là hàng nhập, thơm thật.”
…
Ngôn Tử Kỳ từ ngày đuổi Kiều Hiểu Tinh xuống xe ở sân bay thì lúc nào cũng trong trạng thái phát hoả, khuôn mặt đào hoa toả ra luồng khí “người sống chớ gần”.
Anh vùi đầu vào sổ sách như một người cuồng công việc, thỉnh thoảng mới về nhà ngủ một đêm.
Hôm nay là chủ nhật, công việc không nhiều, Ngôn Tử Kỳ phá lệ về sớm.
Anh xoa xoa sống mũi bị hằn bởi gọng kính, vừa bước chân vào nhà đã ngửi thấy một thứ mùi vừa lạ vừa quen từ trên tầng truyền xuống.
Nhà anh đã từ lâu không còn xuất hiện loại mùi hương này nữa! Chỉ có thể là…
Phòng ngủ của Ngôn An Dật khép hờ, Ngôn Tử Kỳ mặt mũi tối sầm đứng ngoài nhìn qua khe cửa.
Y như rằng, Ngôn An Dật đang hút cần sa! Nhưng điều làm anh khiếp sợ và phẫn nộ hơn cả là Kiều Hiểu Tinh ngồi trên sàn phòng ngủ cậu ta, tay cuốn một điếu cần sa cực kì chuyên nghiệp.
“Cảm ơn homie nha.” Ngôn An Dật thành thạo dùng lưỡi nhấp nhấp nước bọt để gắn điếu cần sa.
“Hàng lần này ngon thật đấy, em kiếm được nguồn nào hay thế?”
Bên cạnh Kiều Hiểu Tinh là cái túi zip nhỏ đựng mấy gam cần sa nửa vàng nửa xanh.
“Bí mật nghề nghiệp.” Kiều Hiểu Tinh vừa nói vừa châm thuốc giúp Ngôn An Dật, cậu ta đưa tay nhận lấy.
“Aw, mùi này thơm thật, chắc anh phải mở cửa sổ thôi, không lão già nhà anh về ngửi được lại rách việc.”
Ngôn An Dật mở toang hai cánh cửa sổ ra rồi hút điếu cần sa một cách say mê, còn tốt bụng đưa cho Kiều Hiểu Tinh mời một hơi.
“Phê đi nào homie.” Thấy khuôn mặt Kiều Hiểu Tinh hơi nhăn lại, Ngôn An Dật ngồi một bên cảm thán.
“Hàng nhập nặng phết nhỉ?”
Ngôn An Dật nói rồi lấy lại điếu cần sa, hít một hơi dài sảng khoái rồi lại đưa cho Kiều Hiểu Tinh.
“Làm hơi nữa đi, lần sau homie nhớ giảm giá cho anh trai.”
Ngôn Tử Kỳ xanh mặt nhìn hai ngón tay trắng nõn của Kiều Hiểu Tinh kẹp lấy điếu cần sa đưa lên môi đỏ hít một hơi.
Kiều Hiểu Tinh bình thường chỉ hút thuốc hoặc vape chứ không thích món này lắm.
Nhưng dù sao cũng từng thử qua, nếu có bạn bè mời thì vẫn hít vài hơi cho vui nhà vui cửa.
Bất chợt bàn tay của cô bị một ai đó nắm lấy, dùng sức kéo mạnh lên, âm thanh gầm thét giận dữ của người đàn ông vang vọng trong căn phòng ngủ thoang thoảng hương cần sa.
“Ngôn An Dật! Kiều Hiểu Tinh! Các người đang làm