Ngày hôm sau là thứ hai, Kiều Hiểu Tinh có 2 tiết Lịch sử Kiến trúc phương Tây.
Tô Minh Viễn đi công tác đột ngột, học viện đã gấp rút tìm giảng viên mới dạy thay.
Kiều Hiểu Tinh vừa bước vào giảng đường đã nghe thấy đám nữ sinh đang bàn tán chuyện gì đấy, nhưng cô cũng chẳng quan tâm lắm.
Cô giẫm lên giày cao gót, bước về phía chỗ ngồi quen thuộc của mình, bàn đầu dãy trong cùng, đối diện với bàn giáo viên.
“Nghe nói giảng viên môn này vừa thay người mới, còn đẹp trai hơn cả thầy Tô nha.”
“Ừ, thấy bảo giảng viên mới lên cả diễn đàn của trường nữa đấy.”
“Tinh Tinh, cậu thật tốt số, ngồi ngay vị trí đẹp nhất giảng đường nha.”
“Muốn đổi chỗ không?” Kiều Hiểu Tinh hất hàm, uể oải đáp.
“Thôi, chỗ đó kiểm tra không quay bài được.
Cậu cứ ngồi đi.”
Kiều Hiểu Tinh xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường, lá gan nhỏ như thế mà cũng bày đặt mê trai.
Mấy ngày cuối tuần cô bị Ngôn Tử Kỳ vắt kiệt như vắt sữa bò, chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến soái ca này soái ca nọ nữa.
Đang ngồi nghịch điện thoại, một cái cặp sách nam giới đặt lên mặt bàn bên cạnh, Kiều Hiểu Tinh ngước mắt nhìn sang, là một khuôn mặt thư sinh rất tuấn tú.
“Bài tập thuyết trình nhóm cậu làm chưa?”
Tô Minh Viễn trước khi nghỉ dạy đã giao cho cả lớp bài tập nhóm.
Kiều Hiểu Tinh cười hì hì.
Bạn cùng bàn của Kiều Hiểu Tinh là Kiều Khải Lâm, nam thần khoa Kiến trúc, vừa đẹp trai vừa học giỏi, thứ hạng luôn nằm trong top 10 của trường.
Nếu mang học bá Kiều Khải Lâm ra so sánh với học tra Kiều Hiểu Tinh thì đúng là cách nhau một trời một vực.
Bởi vì cậu ta cũng họ Kiều, sinh viên trong khoa Kiến trúc hay nói đùa rằng Kiều Hiểu Tinh và Kiều Khải Lâm là “tuyệt thế song Kiều.”
Tuy Kiều Hiểu Tinh gần như đội sổ nhưng Kiều Khải Lâm chưa bao giờ tỏ ra ghét bỏ cô, trái lại thường xuyên cho cô chép bài tập, thậm chí tiết kiểm tra còn nhắc bài cho cô.
Quan hệ giữa hai người có thể nói là khá tốt.
Kiều Khải Lâm nhìn điệu cười lưu manh của cô là ngay lập tức nghe nhạc hiệu đoán chương trình.
“Tôi biết cậu chẳng bao giờ đụng tay vào nên đã làm luôn phần của cậu rồi, lát nữa cậu lên thuyết trình nhé.” Kiều Khải Lâm đẩy tập tài liệu đến trước mặt cô.
“Đọc qua đi.”
“Bồ Tát, cảm ơn cậu nha.
Cậu thật là tốt bụng.” Kiều Hiểu Tinh không quên vuốt mông ngựa.
“Nếu muốn cảm ơn thì mời tôi một bữa cơm đi.” Kiều Khải Lâm cười nói.
“OK baby, tan học tôi mời cậu đi ăn trưa.” Kiều Hiểu Tinh lập tức tươi cười trả lời.
Nghe nói có giảng viên mới siêu cấp đẹp trai, lại là ngày đầu tuần phải điểm danh nên sinh viên đi học rất đầy đủ.
Chuông vừa reo, giáo sư Thẩm trưởng khoa Kiến trúc đã đi vào, sau lưng ông là một nam giảng viên mới đến.
Kiều Hiểu Tinh cất điện thoại vào túi xách, hiếu kì nhìn lên bục giảng, ngay lập tức biểu cảm khuôn mặt biến thành 囧囧囧.
Người đứng trên bục giảng lúc này mặc âu phục màu xanh lam trẻ trung khoẻ khoắn, thắt cravat chấm bi, ngũ quan cực kì hoàn mỹ, trên sống mũi đeo kính Cartier gọng vàng.
Đằng sau mắt kính là một đôi mắt hoa đào, dưới khoé mắt phải còn có nốt ruồi lệ nho nhỏ.
“Chào các bạn học, tôi xin giới thiệu một chút.
Tôi tên là Ngôn Tử Kỳ, sắp tới tôi sẽ thay thầy Tô dạy mọi người giảng dạy bộ môn Lịch sử Kiến trúc phương Tây.
Mong được các bạn giúp đỡ.”
Ngôn Tử Kỳ giới thiệu xong thì quan sát một vòng quanh lớp, ánh mắt không nhanh không chậm dừng lại trên người cô gái nhỏ ngồi bàn đầu tiên dãy trong cùng, khoé miệng khẽ mở nụ cười sâu xa.
Kiều Hiểu Tinh dường như cũng nhận ra ánh mắt của vị giảng viên nào đó đang nhìn mình, cả người sớm đã đổ mồ hôi lạnh.
Ngôn Tử Kỳ đột ngột xuất hiện trước mặt cô làm cô trở tay không kịp, sợ tới mức suýt thì tụt huyết áp.
Tô Minh Viễn vừa đi, Ngôn Tử Kỳ lại nối gót, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Ngôn Tử Kỳ ung dung thu lại nụ cười như có như không, dùng bút viết tên mình lên bảng, sau đó bắt đầu điểm danh.
Đến tên Kiều Hiểu Tinh, Ngôn Tử Kỳ còn cố ý nhấn mạnh: “Bạn học Kiều Hiểu Tinh thường xuyên nghỉ học, hôm nay có đến lớp không?”
Kiều Hiểu Tinh chậm chạp đứng lên.
“Có ạ.”
“Từ giờ nhớ đi học đầy đủ, mời ngồi xuống.” Ngôn Tử Kỳ cười nói.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Ngôn Tử Kỳ đứng lớp nên buổi thuyết trình được lùi lại sang buổi sau.
…
Tan học, văn phòng giảng viên vang lên tiếng gõ cửa.
Bên trong im lặng một hồi, mãi sau mới vọng lại tiếng nói nam tính trầm ổn.
“Mời vào.”
Nghe vậy, Kiều Hiểu Tinh mở cửa bước vào, nhưng lại không thấy có ai trong phòng, cô đặt túi xách lên bàn làm việc, ngó nghiêng xung quanh.
Đằng sau lưng cô, cửa phòng bị khoá trái lại.
“Bạn học Kiều tìm tôi có việc gì?”
Ngôn Tử Kỳ đứng khoanh tay tựa vào cửa, bộ dạng có chút nhàn nhã lười biếng, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm vào thân hình cô.
“Tôi phải hỏi anh mới đúng, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Kiều Hiểu Tinh hùng hùng hổ hổ sấn tới túm cravat của Ngôn Tử Kỳ.
“Không phải tôi không tin tưởng em… À không, đúng là tôi không tin tưởng em đấy.”
“Không tin tưởng cái gì?” Kiều Hiểu Tinh thấy anh nói vậy thì hơi ngẩn người.
“Nhìn dáng vẻ phong tình của em, lúc nào tôi cũng cảm thấy em có thể xằng bậy bên ngoài.”
“Ngôn tiên sinh, làm tổng giám đốc mà cũng rảnh rỗi gớm nhỉ?” Kiều Hiểu Tinh bĩu môi mỉa mai.
“Nhân viên ở công ty cong mông lên chạy deadline để tổng giám đốc đến đây trêu hoa ghẹo nguyệt, thật đáng thương.”
“Tôi trả lương cho nhân viên để làm gì? Coi như là đang đi công tác thôi mà.
Vừa hay khoảng thời gian sắp tới khá rảnh, có thể trông coi em cẩn thận.”
Con người là giống loài tham lam, chiếm được thân thể sẽ muốn chiếm được cả tâm trí của đối phương.
Cô gái này có tiền án cắm sừng bạn thân của anh một lần, rất có thể sẽ cắm sừng cả anh.
Hừm, với mối quan hệ của hai người thì từ cắm sừng có vẻ không đúng lắm.
Nhưng anh mặc kệ, anh chính là không muốn chia sẻ cô cho bất kì ai.
“Đi về đây.” Kiều Hiểu Tinh túm lấy túi xách trên bàn làm việc.
“Ai cho em về?” Ngôn Tử Kỳ bỗng dưng nhào tới, cô theo bản năng lùi về sau, không cẩn thận giày cao gót vấp phải cạnh bàn, nửa người ngã xuống mặt bàn.
Ngôn Tử Kỳ được nước lấn tới, bế cô ngồi hẳn lên mép bàn, thân hình cao lớn đè lên người cô.
Đột nhiên bị ôm lên trên khiến Kiều Hiểu Tinh bật thốt lên một tiếng sợ hãi.
Trên bàn làm việc có laptop và một chồng tài liệu, nhưng tất cả đều bị anh gạt hết xuống đất.
“Laptop của anh rơi rồi kìa.” Kiều Hiểu Tinh rất tốt bụng nhắc nhở.
“Hỏng thì mua cái mới.” Ngôn Tử Kỳ ôm eo Kiều Hiểu Tinh, nghiêng mặt về phía cô.
Mẹ kiếp, đúng là nhà tư bản đáng chết!
“Này này này, anh muốn làm gì?” Cô hoảng sợ muốn đẩy anh ra nhưng không được.
“Em từng nói thích văn phòng play, hôm nay chiều theo ý em.” Ngôn Tử Kỳ thong thả