Từ lúc hai người Ngôn Tử Kỳ và Kiều Hiểu Tinh công khai mối quan hệ mới chỉ có ba ngày, nhưng khi Tô Minh Viễn gặp Ngôn Tử Kỳ lại cảm thấy giống như đã trải qua một đời người.
Đối mặt với Tô Minh Viễn, Ngôn Tử Kỳ vẫn luôn cảm thấy có lỗi, nói gì thì nói anh cũng đã cướp bạn gái của người anh em tốt cùng mình lớn lên.
Cho dù hai người vì mối quan hệ dây mơ rễ má giữa hai gia đình mà không thể tuyệt giao hoàn toàn, nhưng chắc chắn tình cảm không bao giờ có thể được như trước nữa.
Nếu nói anh không buồn thì chính là nói dối, nhưng sau khi thừa nhận tình cảm với Kiều Hiểu Tinh, Ngôn Tử Kỳ lại có cảm giác thanh thản và nhẹ nhõm lạ thường, giống như người bấy lâu nay giấu trong lòng quá nhiều bí mật xấu xa và gánh nặng tâm lí, cuối cùng cũng đến lúc được trút bỏ hết tất cả.
Tô Minh Viễn có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều, hai người không hề to tiếng, cũng không hề sử dụng đến nắm đấm, nhưng lại dùng một phương thức nói chuyện cực kì đặc biệt.
Đó là đua xe F1.
Trong lúc hai người so kè nhau ở trường đua, Kiều Hiểu Tinh vẫn còn đang mải mê sáng tạo trong phòng vẽ tranh, trên khuôn mặt trắng nõn lấm lem màu nước.
Đôi lúc cô còn tự hỏi lí do xây phòng vẽ tranh của Ngôn Tử Kỳ có phải là để dụ dỗ cô chôn chân trong nhà cả ngày hay không.
Kiều Hiểu Tinh nghĩ đúng rồi đấy, anh thực sự muốn cô ngoan ngoãn ở nhà vẽ vời, tránh xa mấy chốn ăn chơi sa đoạ để không có cơ hội gặp gỡ tên ất ơ nào đó.
Cô say sưa vẽ cả một buổi chiều, đến lúc đói bụng dừng tay mới nhận ra một chuyện quan trọng, đó là Ngôn Tử Kỳvẫn chưa về.
Lúc anh ra khỏi nhà là đầu giờ chiều, bây giờ trời đã tối rồi.
Kiều Hiểu Tinh vừa ăn mấy miếng bánh quy vừa kiểm tra điện thoại, không thấy có cuộc gọi hay tin nhắn nào cả.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô vô cùng sửng sốt khi nhận được điện thoại của Tô Minh Viễn.
Ban đầu cô không thèm nghe, nhưng anh ta cứ gọi đi gọi lại mấy cuộc không ngừng, Kiều Hiểu Tinh bất đắc dĩ phải bắt máy.
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại này, lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tô Minh Viễn nói Ngôn Tử Kỳ bị tai nạn khi đang đua xe, phải vào bệnh viện cấp cứu.
Cô sợ đến mức ném thẳng cây cọ trong tay xuống đất, nhào vào phòng tắm rửa qua loa mặt mũi chân tay, sau đó túm bừa một cái áo khoác dạ mặc vào người rồi bắt taxi đến thẳng bệnh viện.
Hai bàn tay của cô đang run lên bần bật, hiện giờ không thể tự lái xe.
Lúc Kiều Hiểu Tinh đến được bệnh viện thì đã là tối muộn rồi.
Tô Minh Viễn đứng trước cổng bệnh viện chờ cô, trên gương mặt anh ta vẫn là vẻ ôn hòa gần như bất biến.
“Thời tiết trên đảo rất nóng, về thành phố lại lạnh, em có bị ốm không? Em bé trong bụng… vẫn khoẻ chứ?” Câu đầu tiên Tô Minh Viễn nói không ngờ lại là một câu quan tâm Kiều Hiểu Tinh, trước giờ anh ta vẫn luôn là một người ấm áp như vậy.
Nhưng lúc này Kiều Hiểu Tinh chỉ thấy Tô Minh Viễn vô cùng giả tạo.
Ngôn Tử Kỳ sống chết như thế nào còn chưa rõ, anh ta vẫn còn lòng dạ để hỏi một câu vớ vẩn như vậy cơ à?
“Tô Minh Viễn, anh đừng có nhiều lời.
Tử Kỳ đâu? Người đâu? Anh ấy thế nào rồi?” Kiều Hiểu Tinh sốt ruột nhìn ngó xung quanh.
Thấy cô không thèm để anh ta vào trong mắt, Minh Viễn nhìn cô trân trối, ánh mắt chất chứa đủ mọi loại tâm tình phức tạp.
Có tuyệt vọng, có khổ sở, có oán hận, nhiều nhất vẫn là tình cảm mãnh liệt không thể chối bỏ.
“Tinh Tinh, anh tin là em chỉ nhất thời lạc đường thôi, chắc chắn em không thể yêu người cưỡng gian mình.
Là lỗi của anh, là do anh đi công tác lâu ngày, anh bỏ bê em khiến em cô đơn nên mới sa ngã, có đúng không?”
“Tô Minh Viễn, để lúc khác hãy bàn đến chuyện này được không? Anh mau nói cho tôi biết, Tử Kỳ thế nào rồi? Giờ anh ấy đang ở đâu?”
Mặc dù rất không muốn nhưng cô vẫn duỗi tay ra nắm lấy cánh tay Tô Minh Viễn, bóp mạnh đến mức các đầu khớp xương ngón tay trắng bệch.
“Anh đối xử với em chưa đủ tốt sao? Hay là anh không chu cấp cho em nhiều như em mong muốn? Cậu ta đã cho em những gì? Tiền, xe, hay nhà? Tất cả những thứ đó, anh đều có thể cho em mà.” Cơn phẫn nộ vì bị hai người quan trọng nhất phản bội đã qua đi, thế nhưng sự đố kị và ngờ vực lại như nấm sau mưa không ngừng sinh sôi nảy nở, ngày đêm bao trùm lấy tâm trí của anh ta, bóp nghẹt trái tim anh ta.
Giọng anh ta run run, trong mắt phủ đầy tơ máu, hai tay cũng nắm chặt thành quyền.
Kiều Hiểu Tinh cắn môi dưới, không nói nên lời.
Trong chuyện này, cô sai, sai vì không thẳng thừng từ chối anh ta, sai vì cứ dây dưa không rõ khiến anh ta vẫn nuôi hi vọng.
Nhưng bây giờ không phải lúc phân định ai đúng ai sai.
“Tinh Tinh, em xinh đẹp như vậy, muốn yêu người nào mà chẳng được? Nhưng tại sao lại là Ngôn Tử Kỳ? Tại sao lại là bạn thân nhất của anh?” Tô Minh Viễn nắm chặt vai Kiều Hiểu Tinh, không ngừng lắc mạnh.
“Anh dù rất khao khát nhưng không dám chạm vào em khi em chưa cho phép, chỉ được hôn em thôi mà anh đã sung sướng đến run rẩy.
Rồi sao? Người phụ nữ mà anh trân trọng nhất lại bị bạn thân của chính mình đoạt mất, còn làm cho có thai! Em nói đi, anh phải sống thế nào đây?”
“Chúng ta đã chia tay từ rất lâu rồi, không có chuyện cướp đoạt nào ở đây hết!” Cô cười một cách lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao cứa thẳng vào trái tim anh ta.
“Chia tay thì sao chứ? Anh vẫn yêu em, anh chỉ yêu mình em.
Tinh Tinh, anh chấp nhận đứa bé trong bụng em, anh sẽ coi nó như con đẻ.
Em quay lại với anh được không?”
“Đồ điên, anh bớt diễn kịch thánh nam nhân ái bao dung đi được rồi đấy.
Nếu anh không muốn dẫn tôi đến chỗ Tử Kỳ thì tôi tự đi tìm.” Cô vừa nói vừa vùng ra khỏi vòng tay của anh ta, theo bản năng bước lùi về sau một bước.
Tô Minh Viễn buông thõng hai tay, nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, cuối cùng đau khổ quay lưng bước đi.
Kiều Hiểu Tinh không nhớ nổi cô đã hỏi thăm được số phòng của Ngôn Tử Kỳ bằng cách nào.
Tuy y tá nói anh chỉ bị thương ngoài da, nhưng một khi chưa tận mắt nhìn thấy anh thì cô vẫn chưa thể nào yên tâm.
Tốc độ của xe đua F1 đôi lúc lên đến mấy trăm km/h, làm sao có thể chỉ bị thương bên ngoài được chứ?
Đứng trước cửa phòng bệnh cao cấp, Kiều Hiểu Tinh gõ cửa nhè nhẹ, bên trong vô cùng im ắng, không có người lên tiếng trả lời.
Cô nghĩ là Ngôn Tử Kỳ ngủ rồi nên không dám tiếp tục gõ nữa, sợ sẽ vô ý đánh thức anh.
Kiều Hiểu Tinh khẽ khàng vặn tay cầm, ngó đầu vào bên trong quan sát, hai tấm rèm trước cửa sổ sát đất khép kín đến độ ánh trăng cũng không thể xuyên qua.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng màu cam nhạt toả ra từ chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường.
Ngôn Tử Kỳ lúc này đang nhắm mắt nặng nề ngủ, đầu anh cuốn băng gạc dày, một ít máu thấm ra ngoài làm nhuốm hồng một mảng băng trắng xoá.
Trong không gian yên tĩnh, Kiều Hiểu Tinh nghe rõ từng tiếng hít thở đều đều của anh.
Cô nhìn chằm chằm vào vết thương trên đầu anh, hai hàng lông mi chớp chớp, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.
Chân mày, khoé môi của anh đều có vết thương, cổ cũng bị băng bó, có lẽ là bị mảnh vỡ của xe sượt qua.
Kiều Hiểu Tinh lẳng