Ngôn Tử Kỳ nghiêng người sát lại gần Kiều Hiểu Tinh.
Kiều Hiểu Tinh theo bản năng nhích người ra sau, ngay lập tức bị người đàn ông đè xuống giường.
Nhìn ánh sáng hắc ám lóe ra từ trong đôi mắt anh, trong lòng cô cảm thấy cực kì kinh hãi, đầu óc như muốn nổ tung.
Tên đàn ông đầu quấn băng trắng xoá này sẽ không lên cơn động dục ngay trong phòng bệnh đấy chứ?
Giường bệnh trong phòng cao cấp rất rộng rãi, hai người nằm chung vẫn thoải mái, chơi tư thế nào cũng không thành vấn đề.
Kiều Hiểu Tinh mở to mắt nhìn anh, chớp chớp hai hàng lông mi, không dám dùng sức đẩy anh ra, chỉ có thể chau mày nhắc nhở: “Biến ngay, trên người anh còn có vết thương đấy.”
Với tình trạng sức khỏe của anh bây giờ, cô làm chuyện này với anh có phải quá mất nhân tính không? Tuy tính cách của cô không quá tốt nhưng vẫn biết đâu là điểm dừng đấy nhé.
“Anh bị thương đầu trên chứ có bị thương đầu dưới đâu.
Còn nữa, em không biết khi đua xe, adrenaline trong máu tăng lên rất cao hả? Anh cần làm tình để bình ổn lại tâm trạng kích động.”
Cái lí do chó má gì đây? Không phải cuộc đua xe đã kết thúc từ chiều tối hôm qua rồi sao?
Cô dùng sức véo vào cánh tay anh, đẩy ngực anh ra một chút rồi khẽ lên án: “Anh có phải là bệnh nhân không đấy?”
Ngôn Tử Kỳ trả lời rất hờ hững, nhanh chóng cởi bỏ quần ngủ bệnh nhân, cầm tay cô đặt vào chỗ đó: “Nó đang cảm thấy khó chịu, với tư cách là y tá của anh, em phải chịu trách nhiệm chăm sóc nó.”
Lại muốn chơi trò nhập vai?
Ngôn Tử Kỳ không cho phép cô lải nhải thêm nữa, anh cúi đầu mút lấy đôi môi ngọt ngào, một tay luồn vào trong cởi áo lót của cô, một tay vuốt ve bầu ngực ngạo nghễ.
Kiều Hiểu Tinh rất muốn phản kháng, nhưng lại sợ đụng phải vết thương của Ngôn Tử Kỳ, đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, thế nhưng bị anh xoa một lúc đã mềm nhũn hết cả người.
Ai ngờ càng chơi càng hăng say, anh cúi đầu cắn lên nhũ hoa màu hồng phấn khiến nó dựng thẳng đứng.
Hai tay cô bấu chặt lấy bả vai anh, vừa thở dốc vừa nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa.
Biết đâu lại có bác sĩ hay y tá đi ngang qua phòng bệnh, nói không chừng còn đẩy cửa bước vào cũng nên.
Thực ra cửa đã bị ai đó khoá trong rồi.
Côn thịt đã khởi động xong xuôi, không ngừng chà xát ngoài quần jeans của cô, chà xát đến khi chỗ đó đã phun nước ướt đẫm.
“Cô y tá xinh đẹp, có muốn chăm sóc bệnh nhân đẹp trai này không?” Bàn tay to lớn linh hoạt của anh thăm dò khắp những nơi mẫn cảm của cô, khoá quần jeans bị kéo xuống.
Anh thổi khí vào tai cô, đầu ngón tay với vào trong quần lót xoa nắn âm đế, nhẹ nhàng trêu đùa.
“Anh nói bao nhiêu lần rồi, đã gặp anh thì đừng mặc quần jeans, khó cởi.”
Kiều Hiểu Tinh nghẹn ngào mắng một câu: “Tên khốn này, anh nhất định sẽ có ngày tinh tẫn nhân vong.”
Cô vừa dứt lời thì Ngôn Tử Kỳ bỗng dừng lại, dỏng tai nghe ngóng tiếng bước chân nặng nề bên ngoài.
Kiều Hiểu Tinh chăm chú nhìn vào vết thương trên đầu anh, lo lắng hỏi: “Có phải anh không khoẻ không?”
Lực sát thương của câu hỏi này rất lớn, bị người phụ nữ của mình thắc mắc mình có khỏe hay không, tự tôn đàn ông nói với anh rằng phải dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô là cô sai lầm to rồi.
Cuối cùng thì Ngôn Tử Kỳ không còn nhẫn nại thêm được nữa, anh cởi sạch quần jeans lẫn quần lót của cô ném qua một bên, kéo hai chân cô vòng lên eo anh, vật lớn khổng lồ giữa hai chân anh không kịp chờ đã trượt vào hành lang trơn trượt bên trong cô.
Rõ ràng trên người anh còn đang chồng chất vết thương cả lớn lẫn nhỏ, thế mà tiểu huynh đệ của Ngôn Tử Kỳ chẳng chịu chút tổn thương nào, giờ phút này vẫn đang bừng bừng sức sống vùi đầu vào nơi chật hẹp quen thuộc.
Ngôn Tử Kỳ dù đã tiến vào hàng trăm lần nhưng lần nào cũng sảng khoái đến phát điên, thẳng lưng đâm vào với tần suất chín nông một sâu, chốc lát lại mạnh mẽ như mưa rền gió dữ.
Cả căn phòng bệnh cao cấp chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập cùng tiếng da thịt va chạm phát ra rất rõ ràng, còn có tiếng nước dâm đãng do động tác thọc vào rút ra.
Kiều Hiểu Tinh nắm chặt drap giường, hai chân vắt vẻo trên hông anh, khoái cảm chạy dọc theo bắp đùi lên thẳng đỉnh đầu.
Cô không dám kêu thành tiếng, hàm răng cắn chặt môi dưới, sắc mặt ửng hồng vì động tình, hai mắt long lanh ngập nước, bầu ngực cao vút ưỡn lên bị anh ngậm vào trong miệng cắn mút chùn chụt.
Sau khi hai người cá nước thân mật xong, Kiều Hiểu Tinh nằm dưới người anh thở hổn hển, nửa ngày trời mới hồi phục lại tinh thần, cô ngước khuôn mặt mướt mồ hôi lên nhìn anh, dài môi nói: “Thật đáng sợ, em vừa ngủ với xác ướp Ai Cập.”
Ngôn Tử Kỳ ôm eo hôn lên môi cô, cười đáp: “Nói đúng hơn là được ngủ với Pharaoh.”
Kích tình qua đi, trên bề mặt drap giường trải dài dấu vết hoan ái, Kiều Hiểu Tinh rất muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Nên làm sao bây giờ? Nếu y tá vào kiểm tra bệnh nhân thì cô biết ăn nói thế nào?
Tên cầm thú nào đó mới sáng ra đã được ăn no thoả mãn, cao hứng đến nỗi cười không khép miệng lại được, thậm chí chỉ số đạo đức bất ngờ nhảy vọt lên thang điểm 10 trên 10, vừa huýt sáo vừa ra tay xử lí hết bằng chứng phạm tội xung quanh.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện của Ngôn Tử Kỳ, Kiều Hiểu Tinh rất muốn tự tay bóp chết anh, cô cảm thấy những giọt nước mắt rơi xuống vì lo cho anh thực sự làm lãng phí muối trong cơ thể của mình.
Ngôn Tử Kỳ dọn dẹp xong xuôi lại cúi đầu hôn cô, trên môi tràn đầy ý cười.
“Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi.”
…
Âm thanh phụ nữ rên rỉ đứt quãng theo khe cửa lọt ra, vọng vào tai Tô Minh Viễn đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh cao cấp.
Anh ta biết là nên rời đi, bởi vì nán lại đây chỉ tổ uất nghẹn, nhưng anh ta không thể quay người đi được.
Sau khi do dự một hồi, anh ta nhẹ nhàng đến gần, áp tai lên cánh cửa.
Tiếng ngâm nga yêu kiều mất hồn của Kiều Hiểu Tinh đằng sau cánh cửa khiến anh ta nhắm mắt cũng có thể tự tưởng tượng ra bức xuân cung đồ sống động phóng túng bên trong, lại có chút ảo tưởng người được tận hưởng khoái lạc ngút trời chính là mình.
“Bảo bối nhìn xem, xung quanh toàn là dâm thuỷ của em.” Ngôn Tử Kỳ cố ý ghé sát tai Kiều Hiểu Tinh mà nói, nhưng đôi mắt đen thẫm lại chăm chú nhìn về phía cửa ra vào.
“Cái miệng nhỏ này chỉ được cho một mình anh nhét vào, nhớ chưa?”
Anh biết người ngoài kia là ai, động tác càng thêm điên cuồng.
Bên ngoài, Tô Minh Viễn càng nghe càng cảm thấy khó nhịn, bởi vì chỉ có thể nghe chứ không thể chạm vào.
Bàn tay của anh vì nắm chặt quá mức mà trở nên trắng bệch.
Sau một tiếng rên trầm thấp của đàn ông, cuối cùng trận mây mưa bên trong phòng bệnh cũng kết thúc, tmv dường như bừng tỉnh, yên lặng như một bóng ma rời đi.
…
Tô Minh Viễn nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp, trên cổ cô có vài dấu hôn đỏ hồng cực kì chói mắt.
Kiều Hiểu Tinh chủ động hẹn gặp anh ta ở canteen bệnh viện.
Cô lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt ôn hoà của Tô Minh Viễn, thật không dám tin chính người đàn ông ấm áp như gió xuân này lại xuống tay một cách độc ác như vậy.
“Em có muốn uống chút gì nóng không?” Tô Minh Viễn chỉ về phía quầy đồ uống.
“Không, tôi sợ có nước nóng ở đây sẽ không nhịn được mà hắt vào khuôn mặt giả dối của anh.” Cô vừa dứt lời thì một tiếng “chát” vừa to vừa rõ ràng vang lên.
Cái tát này Kiều Hiểu Tinh dùng hết sức lực trên cánh tay, cổ tay lẫn bàn tay.
Khuôn mặt Tô Minh Viễn lệch hẳn sang một bên, trên má