Một tuần vừa qua, Ngô Huy tăng ca đến phát điên rồi, anh ta đành tìm đến tận cửa Ngôn gia cầu cứu trong sự bất lực.
Nghe tin con trai từ lúc xuất viện không hề bước chân ra khỏi nhà, hai vị phụ huynh lập tức chuẩn bị xe đến biệt thự của Ngôn Tử Kỳ.
Bọn họ chỉ sợ thằng bé này nghĩ quẩn…
Trần Yến Uyển có chìa khoá của căn biệt thự này, bà vừa mở cửa ra đã thấy trong nhà tối như hũ nút, không khí toả ra mùi bí bách ẩm thấp do bị đè nén lâu ngày, liền không khỏi nhíu mày.
Ngôn Khang Nghi cùng vợ đi cầu thang lên phòng ngủ của con trai, mới bước vào đã bị mùi thuốc lá khét lẹt và mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Căn phòng bẩn thỉu như một bãi rác, bát đũa không rửa xếp thành chồng, vỏ gói mỳ tôm, đầu mẩu thuốc lá và vỏ chai rượu rỗng la liệt khắp nơi.
Trần Yến Uyển nhón chân đi đến cửa sổ sát đất kéo rèm ra cho thoáng, suýt chút nữa đã bị chai rượu lăn lóc dưới nền nhà làm vấp ngã.
Ngôn Tử Kỳ ngồi bệt dưới đất, đầu dựa vào giường, quần áo lộn xộn, tóc tai bết lại thành mảng, trong mắt toàn là tơ máu, râu ria mọc lởm chởm xanh rờn.
Tay trái anh cầm một chai rượu đang uống dở, tay phải nâng niu chiếc nhẫn kim cương lên ngắm nghía.
Trần Yến Uyển vừa giận dữ vừa xót xa, run rẩy quát: “Tử Kỳ, con đang làm cái quái gì vậy hả?”
Ngôn Tử Kỳ khẽ ngước mắt lên, anh dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Trần Yến Uyển trong mấy giây, sau đó cụp mắt xuống lần mò bao thuốc xung quanh, chậm rãi lôi ra một điếu, “tạch” một tiếng châm lửa rồi hít một hơi: “Mẹ đến đây làm gì?”
Giọng nói của anh lúc này thấp đến khó nghe, trong hơi thở toàn mùi thuốc lá gay cả mũi.
“Con còn hỏi? Mẹ không đến để mấy ngày nữa nhặt xác của con một thể à?” Trần Yến Uyển kìm nén cơn tức giận, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Cho dù xung quanh có nhơ nhớp đến đâu thì tư thế ngồi của bà vẫn vô cùng cao quý ưu nhã.
Bà lạnh lùng nhìn Ngôn Tử Kỳ đang ngồi hút thuốc dưới đất, cất giọng sắc bén chất vấn: “Con đừng có nói với mẹ là một tuần qua con không ăn không ngủ, cả ngày nốc rượu hút thuốc thay cơm, thậm chí ngay cả công việc cũng bỏ bê?”
Bà nói đúng, đã một tuần anh không nghỉ ngơi rồi, mỗi ngày chỉ ăn rất ít để cầm hơi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Kiều Hiểu Tinh.
Đôi mắt đục ngầu của Ngôn Tử Kỳ mang theo tia bi thương, anh khẽ cúi đầu, nhắm mắt lại: “Chính con đã hại cô ấy.”
Dù gì trước mặt cũng là con trai của mình, giọng nói của Trần Yến Uyển không khỏi dịu lại.
“Con à, mọi chuyện đã qua rồi, người đi cũng đã đi rồi.
Sau này mẹ sẽ tìm cho con một thiên kim danh viện thật tốt, con sẽ sớm quên cô gái đó thôi.
Đừng đày đoạ bản thân nữa, được không con?”
Bà không dám nhắc đến từ “chết”!
Ngôn Tử Kỳ vẫn yên lặng ngồi đó, tâm tư sớm đã nguội lạnh như tro tàn.
Ngôn Khang Nghi giận con trai vừa tuỳ hứng vừa cố chấp, vì một người phụ nữ mà mất đi lí trí, bàn tay thô ráp vung tới, tát thẳng vào một bên má Ngôn Tử Kỳ làm anh ngã nhào xuống đất.
Ông chỉ vào mũi con trai mà mắng: “Con bé chết rồi, còn muốn vất vưởng như loại đầu đường xó chợ thế này đến bao giờ?”
Trần Yến Uyển trên đường đến đây đã dặn chồng đừng nhắc đến từ “chết” trước mặt con trai, vậy mà ông vẫn không kìm được mà bật thốt ra.
“Không! Cô ấy vẫn còn sống, cô ấy chỉ đi xa thôi.
Hai người ra khỏi phòng tôi.
Tất cả cút hết đi.” Ngôn Tử Kỳ như bị đụng phải vảy ngược, đột ngột nổi điên gào thét.
Trần Yến Uyển thấy chồng chẳng những không an ủi con trai mình mà lại thẳng tay đánh nó, nhìn bộ dạng hùng hổ như còn muốn cho nó một cái bạt tai nữa, bà vọt tới, đẩy Ngôn Khang Nghi ra.
“Ông Ngôn, ông muốn làm gì? Con trai ông đã không thiết sống như vậy, ông còn xuống tay với nó, ông muốn bức chết nó mới được à?”
Ngôn Khang Nghi nhìn con trai nằm một đống dưới mặt đất, mặt đỏ phừng phừng quát lớn.
“Nhìn lại cái bộ dạng bất tài vô tướng của thằng con trai bà đi, nó vừa kêu tôi với bà cút đi đấy! Không đánh nó thì bao giờ mới tỉnh ra?”
Trần Yến Uyển lười cãi nhau với chồng, bà ngồi xuống bên cạnh Ngôn Tử Kỳ, muốn đỡ anh đứng dậy.
Ngôn Khang Nghi lạnh mặt nói: “Còn không phải tại bà? Nhìn chuyện tốt bà làm đi.”
Trần Yến Uyển trợn mắt liếc ông một cái ra hiệu im lặng.
“Đúng là gia môn bất hạnh!” Ngôn Khang Nghi bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi.
Ngôn Tử Kỳ chấn động mạnh một cái, ngồi bật dậy lắc vai Trần Yến Uyển, hai mắt đỏ ngầu giận dữ: “Chuyện tốt nào? Mẹ đã làm gì?”
Lông mày bà nhíu chặt, nhất thời không nói thành tiếng.
Thấy bà ấp úng không trả lời, môi anh lập tức cong lên, vung tay đấm mạnh vào tường.
“Rút cục mẹ đã dùng thủ đoạn gì để cô ấy rời bỏ con?”
“Mẹ không cố ý…” Mỗi khi nhớ tới chuyện này, đầu óc bà lại quay cuồng trong cảm giác tội lỗi.
“Con bé đó không có điểm nào tốt, gia đình lại bình thường, ngay cả chuyện thương trường cũng ngây thơ không biết gì.
Thế nên…”
“Thế nên mẹ lấy sự nghiệp của con để uy hiếp cô ấy rời đi, đến nỗi trúng đạn mà chết?” Ngôn Tử Kỳ nhẹ giọng ngắt lời.
Trần Yến Uyển giật mình sửng sốt, lúc này bà mới phát hiện ra mình lỡ miệng, nói năng bắt đầu lộn xộn.
“Mẹ… ngày đó mẹ không biết là sân bay có khủng bố… Tử Kỳ, con phải tin mẹ, mẹ chỉ muốn khuyên nhủ cô ta buông tay con mà thôi, mẹ thề… mẹ thề là chuyện ở sân bay không liên quan đến mẹ.”
“Nói như vậy… chuyện cục thuế kiểm tra đột xuất là do mẹ làm? Sau đó lại dùng đống tin tức lá cải làm cho cô ấy tin rằng mẹ đủ năng lực phá huỷ sự nghiệp của con?” Ngôn Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn bà, hai mắt đã đỏ hoe.
Tại sao Kiều Hiểu Tinh lại ngốc nghếch đến độ tin vào một chuyện vớ vẩn như vậy? Ngày bình thường cô thông minh lắm cơ mà?
Trần Yến Uyển càng lúc càng đuối lí nhưng vẫn cố gắng biện minh.
“Mẹ chỉ muốn doạ cô ta chút thôi, mẹ có hai lần đưa tiền nhưng cô ta không nhận nên mới phải dùng đến cách đó.”
Khoé mắt Ngôn Tử Kỳ nóng rực, nước mắt bắt đầu trào ra, giọng nói tràn đầy sự hoang mang tột độ.
“Mẹ không những uy hiếp mà còn dùng tiền sỉ nhục cô ấy? Lại còn tận hai lần?”
“Mẹ không uy hiếp cũng không sỉ nhục ai hết, mẹ chỉ muốn trao đổi sòng phẳng với cô ta, hi vọng cô