Một buổi chiều tháng 4 ấm áp, ông Kiều nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ từ nước ngoài gửi đến.
“Bố mẹ thân yêu của con, tính đến ngày hôm nay là tròn hai tháng con ở một đất nước xa lạ, khi bố mẹ nhận được tin nhắn này thì đừng lo lắng nhé.
Con vẫn còn sống, rất khoẻ mạnh là đằng khác.
Bố mẹ à, phải nói là con cực kì may mắn bởi vì hôm đó đã đeo vòng cổ, viên đạn bị viên kim cương cản lại, mặc dù kim cương vỡ ra thành nhiều mảnh làm con đau lòng suốt cả một tuần trời, nhưng viên đạn nhờ đó mà bị giảm lực nên chỉ găm bên ngoài chứ không trúng tim.
Nhìn máu chảy nhiều như vậy chứ con chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Nghĩ lại vẫn thấy may mắn, có lẽ kiếp trước con đã xây 100 toà tháp, hoặc là giải cứu cả một dải ngân hà.
À đúng rồi, trong chiếc quan tài bố mẹ mang đi hoả táng là thi thể của một cô gái xấu số chết vì bị bệnh tim, hai người làm ơn mang hũ tro cốt rắc xuống sông nhé, trước đó giúp con thắp cho cô ấy một nén nhang, cô ấy tên là Tiểu Hồng.
Các bác sĩ nói Tiểu Hồng là người lang thang cơ nhỡ, còn không có gia đình để được làm đám tang tử tế, trước khi nhắm mắt cô ấy chỉ có một mong muốn duy nhất là sau khi chết được hoà mình với thiên nhiên.
Con thành thực xin lỗi khi đã không nói với bố mẹ sớm hơn, bởi vì con có nỗi khổ tâm của mình.
Con biết rằng sự việc vừa rồi xảy ra quá đột ngột, để đảm bảo tính bí mật nên con không thể thông báo trước cho ai, kể cả bố mẹ.
Xin bố mẹ hãy giữ kín giúp con chuyện giả chết này, nhất là Ngôn Tử Kỳ.
Nếu anh ấy muốn được thắp nhang cho con, bố mẹ tuyệt đối đừng cho phép, bởi vì con đã chết đâu.
Trường hợp bố mẹ muốn lập mộ phần cho con thì hãy photoshop ảnh chân dung của con cho khác đi đấy nhé, mà tốt nhất là không cần ảnh đâu.
Con nhắc lại lần nữa là bởi vì con chưa chết, chưa chết, chưa chết.
Điều quan trọng phải nói ba lần!
Con sẽ tạm rời xa bố mẹ trong vòng 3 năm để thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, nhưng hàng ngày con sẽ cầu nguyện sức khoẻ và bình an cho hai người.
Bên dưới là địa chỉ hiện tại và số tài khoản của con, nếu bố mẹ không giận đứa con gái bất hiếu này thì cho con mượn một ít tiền nhé, tiền tiết kiệm con đã dùng hết vào việc đào tẩu và thuê nhà bên này rồi, hì hì.
Con yêu bố mẹ nhiều lắm.”
Ông bà Kiều đọc xong tin nhắn toàn chữ là chữ này, nức nở ôm nhau hết khóc rồi lại cười.
Mặc dù hai người không biết lí do Kiều Hiểu Tinh rời đi, nhưng so với việc mất con gái thì cách xa nhau nửa vòng trái đất vẫn còn tốt chán.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng chuông, Kiều Đức Hoa đi ra mở cửa.
Thấy người đứng bên ngoài là Ngôn Tử Kỳ thì hơi sững người, nhớ đến lời dặn dò của con gái, ông bèn lớn tiếng nói: “Tôi đã nói rồi, cậu đừng đến đây nữa, mau trở về đi!”
Nói xong ông lập tức sập cửa, Cố Tịch nhìn chồng thở dài, mấp máy môi: “Hay là…?”
Kiều Đức Hoa khoát tay nói: “Bà đừng lắm chuyện.”
12 giờ đêm, hai vợ chồng Kiều Đức Hoa và Cố Tịch đứng bên cửa sổ tầng 2 ngó xuống, thấy chàng trai đó vẫn đứng chờ bên ngoài.
Kiều Đức Hoa trầm mặc trong chốc lát, nói lớn tiếng: “Bà xuống nói với nó vài câu đi.
Chỉ có người ngu mới có thể đứng ở đó lâu như vậy!” Nói xong ông liền xoay người đi về phía giường ngủ.
Cố Tịch biết chồng đã xuôi xuôi rồi, bà bật đèn đi xuống tầng, lạch cạch mở cửa.
Ngôn Tử Kỳ nghe thấy âm thanh, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt u buồn trong nháy mắt sáng rỡ.
Cố Tịch chau mày quan sát bộ dạng nhếch nhác của anh rồi hỏi: “Sao cậu còn chưa về? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Ngôn Tử Kỳ cho rằng bà lại muốn đuổi mình đi, tơ máu trong mắt tụ lại xung quanh con ngươi thành một màu đỏ quạch đáng sợ: “Bác, cháu cầu xin bác, làm ơn cho cháu được gặp Tinh Tinh.”
Anh vừa mở miệng đã khiến Cố Tịch hơi giật mình, giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa khàn khàn, lại mang theo giọng mũi nồng đậm, vô cùng khó nghe.
Bà liếc mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, 3 giờ chiều ngày mai quay lại đây.
Vợ chồng tôi dẫn cậu đến… nơi cậu muốn.”
Vẻ mặt của Ngôn Tử Kỳ bây giờ rất giống một người ngốc, thậm chí anh còn sững sờ lùi về phía sau một bước, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, mừng rỡ hỏi lại: “Bác nói thật ạ?”
Cố Tịch nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh, gật đầu thay cho câu khẳng định.
Ngôn Tử Kỳ đã kiên trì đến đây trong suốt hai tháng, hai người nói không mềm lòng là nói dối, bọn họ thực sự không cứng rắn tới mức độ đó.
…
Kiều gia không tiếc trả giá đắt, mua một phần mộ cao cấp nhất, lại chọn khu vực có ánh sáng tốt và nhiều cây cỏ hoa lá làm nơi yên nghỉ cho Kiều Hiểu Tinh.
Sau khi vợ chồng ông Kiều rời đi, Ngôn Tử Kỳ mới ngồi xuống, dựa lưng vào bia mộ, tay phải nắm chặt chiếc nhẫn kim cương.
Anh ngồi ở đây đã một ngày một đêm rồi, nhìn khuôn mặt quen thuộc trên bức ảnh, anh cứ một mình lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó, trong đầu anh luôn thường trực một câu hỏi thương tâm.
“Tinh Tinh, tại sao viên đạn đó không bắn vào anh? Tại sao em lại đỡ đạn cho anh?”
“Tất cả mọi người đều nói rằng em đã chết rồi, họ khuyên anh hãy quên em đi.
Nhưng anh không tin, anh vẫn luôn âm thầm cho người lật tung cả thế giới lên để tìm em.
Tinh Tinh, em đang ở đâu?”
“Tinh Tinh à, em có biết không, anh nhớ em đến sắp phát điên lên rồi đây này.
Từng giây từng phút đều nghĩ đến em nhưng lại không thể gặp em, em bảo anh phải làm thế nào đây? Cứ nhắm mắt lại là trong đầu anh lại hiện lên bóng dáng của em, hiện lên nụ cười tinh nghịch của em.
Nhưng mỗi khi anh vươn tay ra muốn chạm vào em, muốn ôm em vào lòng thì em lại nhanh chóng biến mất.”
“Tinh Tinh à, chỉ cần trong lòng còn một tia hi vọng dù là xa vời, anh cũng muốn nắm chắc.
Em hãy chờ anh nhé, anh không bao giờ bỏ cuộc đâu!”
Trước khi rời đi, Ngôn Tử Kỳ đặt lên đó một bó hoa cúc trắng, chăm chú nhìn bia mộ lạnh lẽo.
Sau một ngày một đêm nói chuyện với người con gái trong trí tưởng tượng, suy