Giải tán xong phòng thư kí, tâm tình anh mới ít nhiều thoải mái hơn một chút.
Đối với đám phụ nữ này, Ngôn Tử Kỳ không phải không nhận ra mục đích của mấy cô nàng đó khi thường xuyên tìm cách tiếp cận mình.
Mọi người đều biết anh từng có vài người bạn gái, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một người xuất thân từ phòng thư kí.
Sau khi Ngôn Tử Kỳ chia tay một cô bạn gái là minh tinh, bọn họ nghe nói anh yêu đơn phương.
Trong 2 năm trời đó, mọi người đều nín thở chờ xem lúc nào anh mới tìm một người mới để thoát kiếp độc thân.
Thế là một đám người đẹp ai cũng cho rằng mình có cơ hội.
Cuối cùng anh lại đột ngột kết hôn.
Trong suốt 2 năm trời độc thân đó, anh đối xử với ai cũng không lạnh không nhạt, trai gái đều giống nhau.
Trước sự tấn công ngấm ngầm hay ngang nhiên, anh cũng chỉ giả ngu, cố tình lờ đi.
Nhưng bây giờ không giống xưa, giờ đây trong lòng anh chỉ tràn ngập hình ảnh của cô gái tên Kiều Hiểu Tinh.
Những người khác trong mắt anh đều chỉ là người vô hình mà thôi, một cái chạm nhẹ dù là vô tình hay cố ý cũng khiến anh khó chịu.
Trước đây khi chưa gặp Kiều Hiểu Tinh, nhìn đám mỹ nữ chia phe phái đấu đá lẫn nhau như chốn hậu cung, anh đều không nhúng tay vào giải quyết.
Ở đâu cũng có phép tắc riêng, chốn công sở cũng vậy, anh đứng về bất kì phe nào cũng sẽ tạo thành cục diện mất cân bằng ngay.
Paradise là một tập đoàn lớn với nhiều công ty con và các chi nhánh ở trong nước lẫn nước ngoài, nhân viên làm việc ở tổng bộ vô cùng đông đúc, nếu muốn đi xử lí chuyện mâu thuẫn nhỏ giữa các nhân viên thì có mà cả tháng cũng không xong.
Nhưng hiện tại, đối tượng bị cô lập lại là Kiều Hiểu Tinh.
Vốn cho rằng chỉ cần các cô nàng thư kí tỏ ra biết điều, không đưa mồm miệng đi chơi quá xa thì anh có thể nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua.
Nhưng bọn họ đã đụng chạm trực tiếp đến người của anh, vậy thì đừng trách anh không khách khí.
Đuổi toàn bộ chính là thượng sách!
Kiều Hiểu Tinh nắm tay anh lắc qua lắc lại: “Anh làm gì vậy? Đâu cần phải tuyệt tình như thế.”
“Người mà em thấy xinh đẹp, khiến em có cảm giác thiếu an toàn, không cần lưu luyến làm gì.
Tốt nhất là cho nghỉ việc hết, tránh em suy nghĩ lung tung.”
Kiều Hiểu Tinh mở to hai mắt.
Cô cảm thấy thiếu an toàn bao giờ hả? Cô rất tự tin vào nhan sắc của mình đấy nhé, Dương Hỉ hay Linda đều không đẹp bằng cô đâu.
Ngôn Tử Kỳ đúng là mắt mù rồi mới nghĩ cô cảm thấy thiếu an toàn!
Nhưng mà thôi, kệ đi, cứ để anh nghĩ vậy cho thoả mãn lòng tự tôn của đàn ông cũng được.
“Mấy bạn gái trước kia của anh có người nào chọn ra từ phòng thư kí không? Ở nơi vắng người anh có làm những hành động thân mật với nữ nhân viên của mình không?” Cô híp mắt tra hỏi, cố tình diễn bộ dạng cô vợ ghen tuông.
“Không có!”
“Thế tại sao anh lại tuyển nhiều thư kí như vậy? Anh thừa tiền à?”
“Em nghe thấy Trưởng ban Hạ nói rồi còn gì, một số người là con gái của thành viên Hội đồng Quản trị, còn một số người là do mẹ anh trước đây cứ lấy đủ mọi lí do sắp xếp làm thư kí cho anh, chắc em cũng hiểu.”
Kiều Hiểu Tinh được đà lấn tới: “Vậy anh có thể đuổi luôn cái người hôm trước bám lấy anh như bạch tuộc trong phòng hội nghị không? Trẹo chân cái gì chứ, rõ ràng là cố tình muốn dán ngực vào người anh.”
Phụ nữ rất am hiểu phụ nữ đấy nhé, cô nàng đó chắc chắn không bình thường.
Ngôn Tử Kỳ nhíu mày, nói ra một cái tên: “Liên Khanh?”
Cô gái này là em họ của Ngô Huy, được chú thím anh ta nhờ cậy xin cho một chân làm phó trợ lí Trưởng phòng Marketing.
Anh tức tốc gọi cho Ngô Huy.
Đầu dây bên kia còn đang hí hửng vì vừa mới được nhận lương tháng này đã bị sếp tổng ném cho một câu lạnh lùng đến độ rét run.
“Tiểu Huy, rước ngay em họ của cậu về đi, tôi cho cậu thời gian một ngày.”
“Tổng giám đốc, anh bình tĩnh đã.
Có chuyện gì vậy ạ? Liên Khanh đã làm sai ở đâu?” Nụ cười trên mặt Ngô Huy thoáng cái cứng đờ.
“Cố tình quyến rũ cấp trên có phải trọng tội không? Vợ tôi chính mắt nhìn thấy, còn đang nổi cơn ghen tam bành đây này.”
Nếu là lỗi lầm khác còn có thể cầu cạnh xin xỏ, chứ dám quyến rũ sếp tổng thì đến cả người làm anh họ là Ngô Huy đây cũng không dám xin hộ đâu.
Chỉ trách cô em họ này còn trẻ tuổi mà đã suy nghĩ táo bạo, biết rõ Ngôn Tử Kỳ đã kết hôn rồi mà vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chưa đợi Ngô Huy lên tiếng, Ngôn Tử Kỳ đã doạ dẫm.
“Cậu mà bao che thì kết quả tương tự.”
“Ấy ấy, tôi nào dám, là lỗi của tôi.
Tôi chưa dạy dỗ Liên Khanh kĩ càng trước khi đưa nó vào tập đoàn, để tôi đưa con bé về training lại.”
Kiều Hiểu Tinh không ngờ rằng ban đầu cô chỉ nói chơi chơi vài câu, kết quả cuối cùng lại nổi hứng muốn tính sổ chuyện cũ.
Nghĩ đến cái cô Liên Khanh nào đó cố tình ngã lên người anh, cô hơi khó chịu rồi đấy.
Cô thấp giọng lẩm bẩm: “May mà tay anh đặt đúng chỗ nhé.”
“Em nói thế là sao? Tay anh đặt chỗ nào?”
Ý cô là hôm đó Ngôn Tử Kỳ đỡ cô ta cũng chỉ nắm lấy bả vai, chứ anh thử đỡ eo cô ta xem? Cô mà không làm ầm ĩ một trận thì tên cô sẽ bị người đời đọc ngược lại từ dưới lên trên.
Kiều Hiểu Tinh cười ngọt ngào lắc đầu, dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Chồng ơi, đuổi người đó nha.”
“Cậu đã nghe vợ tôi nói gì chưa?”
Ngô Huy lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Vâng, tôi đi ngay đây.”
Cúp máy, anh ta nhanh chóng chạy đi tìm em họ.
Chỉ trong vòng một buổi sáng, tất cả mọi người trong tập đoàn đều biết chuyện Tổng giám đốc không hiểu vì lí do gì mà nổi cơn tam bành đuổi việc một đống người, tất thảy đều là những mỹ nữ nổi tiếng.
Mấy ngày sau đó, Kiều Hiểu Tinh để ý thấy những nữ nhân viên có nhan sắc một chút bắt đầu tránh Ngôn Tử Kỳ và cả cô như tránh tà.
Bất kể là cô hay là anh đi ngang qua, bọn họ đều tự động giải tán, có vài người còn cuống quýt chui vào thang máy.
Trước mặt hay sau lưng đều biến thành đồng không mông quạnh.
Ngô Huy ho khan một tiếng, ỡm ờ nói: “À… mọi người đều sợ bị phu nhân nhìn trúng, ép đuổi việc.”
Kiều Hiểu Tinh nằm không cũng trúng đạn, há hốc miệng hỏi: “Tại sao mọi người lại nghĩ là tôi chỉ điểm?”
Ừ thì cô có tìm cách châm ngòi một tí, nhưng mà chỉ một tí tẹo thôi.
Người nổ súng vẫn là Ngôn Tử Kỳ đấy nhé!
“Phu nhân, mọi người không biết thân phận của cô, còn nghĩ cô là người của vợ sếp tổng cài vào, vì sợ chồng mình ngoại tình nên mới hao tâm tổn trí sắp xếp người bên cạnh anh ấy.
Còn có một số người nghĩ cô là vợ bé của sếp tổng đến dẹp loạn, cá biệt còn có giả thiết cô là con riêng của lão gia.”
Trước mắt người ngoài, cả hai vẫn duy trì khoảng cách boss và nhân viên, Kiều Hiểu Tinh lại không đeo nhẫn cưới đi làm, bọn họ nghĩ đông nghĩ tây cũng là điều dễ hiểu.
Kể cả lúc cô chưa đến công ty anh làm việc thì chuyện cài người theo dõi nhất cử nhất động của anh cũng không hề tồn tại đâu nhé, chưa nói đến việc Ngôn Tử Kỳ mới là người cả ngày bám dính lấy cô, trong giờ làm vẫn hay gọi facetime cho cô.
Nếu vụ đó có thật thì cũng phải là anh làm mới đúng.
Trong quá khứ, anh thực sự đã từng cho