Giản Diệp Hoa dừng xe ở một chỗ cách cổng trường không xa, nếu để xe ngừng ở trước cổng trường rất có khả năng sẽ chắn đường người khác.
Làm một người có giáo dục, Giản Diệp Hoa đương nhiên là sẽ không làm như vậy.
Niệm Mị cười mở cửa xe, mở miệng cảm ơn Giản Diệp Hoa.
"Cảm ơn daddy! Con gái đi tới trường học báo danh trước đây!"
Giản Diệp Hoa cười gật gật đầu.
"Đi thôi! Có yêu cầu gì thì gọi điện thoại cho daddy!"
Niệm Mị gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Đi tới trước cửa trường Đại học Hoa Thành, hai chữ Hoa Thành thật to màu vàng óng sừng sững trên tấm biển trước cửa.
Niệm Mị nhìn thoáng qua liền nhấc chân đi vào.
Lễ khai giảng vào 9 giờ sẽ cử hành, hiện tại là 8 giờ rưỡi, vẫn còn nửa tiếng nữa.
Vì vậy Niệm Mị đi vòng vòng ở trong trường học.
Vì để phù hợp với diện mạo của mình, Niệm Mị đã sớm thu lại nụ cười, bày ra một bộ mặt than, khí lạnh toàn bộ tràn ra.
Phảng phất trong nháy mắt, ngũ quan vốn dĩ bị nhu hóa của cô trở nên sâu sắc hơn, có có quyến rũ lạ.
Lấy tay cắm vào trong túi quần, bước chân của Niệm Mị nhàn nhã dạo trên đường, tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.
Đại học Hoa Thành là một trường học quý tộc đương nhiên sẽ không yêu cầu học sinh nhất định phải trọ ở trường, cho dù có trọ ở trường cũng là giống như ký túc xá trong chung cư hai phòng một sảnh, một bếp bên. Đồ vật bên trong đầy đủ mọi thứ, căn bản không cần mang cái gì.
Cho dù nếu thiếu một ít đồ vật, thì trường học cũng có thể mua được.
Nhà Giản Diệp Ni cách trường học cũng không xa, nhưng mà Niệm Mị lại muốn trọ ở trường!
Ký túc xá Đại học Hoa thành là hai người một phòng, mà bạn cùng phòng đó là mục tiêu nhiệm vụ thứ nhất của cô, Mộc Duyệt Nhi!
Là cháu gái của hiệu trưởng trường học này, làm chút chuyện mờ ám gì đó thật quá đơn giản!
Niệm Mị đặc biệt chọn một đường ít người đi, đi một hồi thì một bóng hình cúi đầu ôm một đống tư liệu vội vàng đi về phía Giản Diệp Ni.
"Phanh."
Hai người đụng vào nhau, Niệm Mị bình yên vô sự.
Người đâm vào cô lại lùi về sau một bước, ngã ngồi trên trên mặt đất, tư liệu trong tay cũng rải đầy đất.
Nữ sinh ngẩng đầu, có chút hoảng sợ