Cho nên Lăng Trạch muốn tiếp cận Mộc Duyệt Nhi trước, chiếm được tâm của cô ấy, lấy việc này để thỏa mãn lòng tự tôn của bản thân.
Nhưng mà sau khi hắn tiếp xúc với Mộc Duyệt Nhi lại thật sự thích cô ấy, Mộc Duyệt Nhi cũng bởi vì hắn mãnh liệt tấn công, từ bắt đầu chán ghét biến thành yêu thích, hai người thành công ở bên nhau.
Lúc này Giản Diệp Ni tỏ vẻ chướng mắt đứng lên, vì không cho Giản Diệp Ni cản đường của mình, Mộc Duyệt Nhi cùng Lăng trạch kết hợp lật đổ Giản thị, thành công đem một nhà của Giản Diệp Ni đuổi khỏi Trung Quốc, Giản Diệp Ni bởi vì say rượu mà bị người bắt cóc bán cho nhà thổ*, cuối cùng nhiễm bệnh đường sinh dục mà chết!
*Ổ mại d*m,...
Cho nên Giản Diệp Ni dâng lên linh hồn của chính mình, triệu hồi Niệm Mị.
Niệm Mị thấy bóng dáng của Mộc Duyệt Nhi đã biến mất ở trong tầm mắt, vì thế xoay người, nhấc chân rời đi.
Đi dạo trong trường học hai mươi phút, Niệm Mị liền vòng tới nơi tổ chức lễ khai giảng, sảnh truyền bá của trường!
Trong phòng truyền bá giờ phút này đã có rất nhiều người đang ngồi chờ đợi, chỉ là bởi vì phòng truyền bá thật sự quá lớn, những người này nhìn qua có chút tán loạn. Niệm Mị lại ở bên ngoài ngây người trong chốc lát, không hơn kém tới khoảng cỡ 9 giờ, Niệm Mị mới đi vào tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Cửa giáo đường bị đóng lại, toàn bộ giáo đường tối sầm.
Đèn pha chiếu vào chính giữa sảnh truyền bá.
Nơi đó có một người đàn ông ngoại quốc khoảng chừng trên dưới ba mươi, và cũng chính là cậu của Giản Diệp Ni, Hoa Tây. Johan!
"Chào mọi người! Tôi là Hoa Tây hiệu trưởng trường Đại học Hoa Thành! Đầu tiên chúc mừng các bạn đã thoát khỏi áp lực cao như núi của cấp ba......"
Hiệu trưởng dùng một giọng tiếng Trung tiêu chuẩn lên tiếng, sau đó còn nói cái gì thì Niệm Mị cũng không còn nghe nữa.
Cho đến một tiếng sau lễ khai giảng kết thúc, cửa phòng truyền bá được mở ra, mọi người bắt đầu đi ra ngoài.
Lúc này Niệm Mị mới đứng lên, xoay người rời đi.
Chuyện cô cần phải làm hiện tại chính là trở về ký túc xá. Ở trong ký túc xá ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh lại đã là mười một giờ năm mươi phút, vừa lúc tới thời điểm ăn cơm trưa.
Niệm Mị vò vò đầu tóc của mình, mơ hồ mở cửa
phòng ngủ, đi ra ngoài.
Mộc Duyệt Nhi đang ở trong phòng khách dọn dẹp, thấy bạn cùng phòng của mình ra đây, nghi hoặc nhìn qua.
Niệm Mị dịu dàng cười, đôi mắt quyến rũ mập mờ.
"Chào buổi sáng! Thân ái!"
Mộc Duyệt Nhi đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó liền đỏ mặt.
Từ lúc ba tuổi cô ấy đã bắt đầu lớn lên ở cô nhi viện, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác gọi mình là thân ái.
Niệm Mị quay đầu, xoa tóc đi về phía tolet.
Trong miệng còn nhắc mãi: "Tóc dài thật là phiền toái, sau 1-5 nhất định phải đi cắt bớt!"
Sau khi Mộc Duyệt Nhi nghe thấy tiếc hận nhìn mái tóc của Niệm Mị, đen nhánh xinh đẹp, trông qua thật tốt nha! Nhưng thật là đáng tiếc.
Tới toilet, đóng cửa lại.
Niệm Mị nhìn bản thân trong gương, dịu dàng cười.
Rửa mặt xong, Niệm Mị ra khỏi toilet liền thấy Mộc Duyệt Nhi ngồi ở trên sô pha, không biết suy nghĩ cái gì.
"Muốn đi ăn cơm không? Cùng nhau đi!" Niệm Mị cười dịu dàng nhìn cô ấy.
Mộc Duyệt Nhi lấy lại tinh thần.
"Cậu đang nói với tớ à?"
Nói xong còn chỉ chỉ chính mình.
Niệm Mị dựa nghiêng người trên cửa, nhìn Mộc Duyệt Nhi.
"Nơi này chẳng lẽ còn có người khác sao? Thân ái!"
"Tớ... Tớ..." Mộc Duyệt Nhi không biết nên nói cái gì, mặt bỗng đỏ rực, có chút không biết làm sao.
Niệm Mị nhướng mày nói: "Cậu chính là đã nói sẽ mời tôi ăn cơm! Chẳng lẽ cậu đã quên rồi?"
"Mời cậu ăn cơm ư?" Mộc Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn Niệm Mị, nhìn một hồi lâu mới nhớ tới buổi sáng hôm nay mình va vào người. Xấu hổ cười cười với Niệm Mị.
"Thật xin lỗi, cậu bỗng nhiên trở nên... Cái đó, nên tớ không có nhận ra!"