"Thay đổi như thế nào? Là như thế này sao?"
Nói xong, nụ cười của Niệm Mị vừa thu lại, lạnh lùng nhìn Mộc Duyệt Nhi.
Mộc Duyệt Nhi bị dọa rụt người vào sô pha.
Niệm Mị cười dịu dàng trở lại nói: "Thật xin lỗi! Dọa cậu rồi! Đó là ngụy trang của tôi trước mặt người ngoài!"
"Không, không có gì! Là tớ quá nhát gan!"
Mộc Duyệt Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Niệm Mị, ngụy trang với người ngoài ư? Cho nên cô ấy coi mình như người một nhà sao?
Lần đầu tiên có người coi mình như người một nhà, cảm giác thật vui vẻ.
Nghe nói lúc ba tuổi bản thân bị người đưa đến cô nhi viện, đã mười lăm năm! Người khác đều ghét bỏ cô ấy là cô nhi, không thích cùng cô ấy tiếp xúc.
Dần dà, cô ấy cũng dưỡng thành một thói quen làm gì cũng một mình, bởi vì cô ấy là cô nhi, cho nên cô ấy rất tự ti, không thích bản thân mình tiếp xúc với người khác, cũng khiến cho cô ấy không có một người bạn cho đến nay.
Nghĩ lại, Mộc Duyệt Nhi liền bắt đầu ngây ngốc.
Niệm Mị về phòng đi cầm cặp của mình, lúc ra ngoài thì Mộc Duyệt Nhi vẫn còn đang thất thần.
Niệm Mị đi qua vỗ vỗ vai cô ấy, Mộc Duyệt Nhi bị hoảng sợ, theo bản năng trừng mắt Niệm Mị.
Nụ cười dịu dàng của Niệm Mị không đổi, nhìn cô ấy nói: "Đi thôi! Thân ái, cậu nên mời tôi ăn cơm!"
Mộc Duyệt Nhi xấu hổ cười cười, đứng lên đi theo Niệm Mị ra ngoài.
Một bước ra khỏi cửa ký túc xá, Mộc Duyệt Nhi liền cảm nhận được khí lạnh trên người Niệm Mị, nhịn không được run lập cập.
Người này làm sao có thể biến hóa nhanh đến như vậy, kỹ thuật diễn nhất định rất khủng, ngay cả khí chất mà cũng có thể thay đổi.
Niệm Mị mang theo Mộc Duyệt Nhi đi về phía nhà ăn của trường học. Trường Đại học Hoa Thành có tổng cộng bốn nhà ăn, có một nơi là miễn phí, chỉ là rất ít có người đến đây ăn, dù sao thì những người học ở nơi này trên cơ bản đều là con quan viên công chức hoặc con cháu nhà giàu, bọn họ chưa bao giờ thiếu chút tiền ấy.
Nếu như đến nhà ăn này ăn gì đó, ngược lại có chút rớt giá trị con người.
Cái nhà ăn này có thể nói tất cả đều là vì những học sinh dựa vào thành tích thi tốt mà làm nên.
Đãi ngộ của Hoa Thành vô cùng tốt, với những học sinh có thành tích xuất sắc, học phí toàn miễn, ăn ngủ không cần! Cuối kỳ còn có
một khoản học bổng xa xỉ!
Vào đại học ở nơi này, tìm công việc cũng dễ dàng hơn.
Bởi vì nơi này chưa bao giờ thiếu con cháu nhà giàu, có thể bạn được một bạn học nào đó tán thưởng, sau khi tốt nghiệp là có thể đến công ty nhà người ta đi làm.
Về phần làm khó học sinh nghèo, đó là tiết mục chỉ có trong tiểu thuyết.
Thân là quý tộc, mỗi người bọn họ đều được tiếp thu lễ nghi giáo dưỡng, chỉ cần bạn không trêu chọc vào bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngại giương khuôn mặt tươi cười chào đón bạn.
Ngoại trừ trường hợp những tên nhà giàu chơi bời lêu lổng, sẽ không ai nhàm chán đến mức bắt nạt người thường.
Nhưng mà có thể thi vào được trường Hoa Thành quý tộc đều có năng lực nhất định, không có khả năng tồn tại những tên nhà giàu ăn chơi tác tráng.
Đại học Hoa Thành chiêu sinh tương đối đặc biệt, nếu bạn là con quan viên công chức hoặc là con cháu nhà giàu, chỉ cần học tập không đến mức quá tệ là có thể tiến vào. Còn nếu bạn là người thường, vậy thì học tập cần phải đứng đầu trường học mới có thể nhận.
Đại học Hoa Thành là nơi mà tất cả những học sinh bình thường đều muốn tiến đến, nhưng mà một năm bọn họ chỉ tuyển nhận năm người học sinh bình thường, Mộc Duyệt Nhi lại đúng là một trong năm người được tuyển chọn đó.
Niệm Mị đi phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng đi về phía nhà ăn miễn phí kia.
Mộc Duyệt Nhi đi theo phía sau cô, cúi đầu.
Đi tới trước cửa nhà ăn, Niệm Mị nhìn, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Như là cái loại quán ăn làm đồ ăn sáng nơi quê nhà.
Lúc này bên trong chỉ có vài người ngồi, mỗi người đều đang ăn thức ăn của mình, không nói gì.
Niệm Mị nhìn thoáng qua người con trai ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhấc chân chuẩn bị đi vào bên trong.