Niệm Mị cười dịu dàng đối với Lăng Trạch, kiên nhẫn nói: "Lăng Trạch, cậu uống say rồi!"
"Không, tôi không có say!"
Lăng Trạch lắc lắc đầu, đi đến phía trước hai bước, muốn kéo khoảng cách lại gần với Niệm Mị một chút.
Mộc Duyệt Nhi nhấc chân đứng ở trước người Niệm Mị, trừng mắt nhìn Lăng Trạch.
Lăng Trạch híp híp mắt, vẻ mặt mơ màng.
"Cô là ai? Lớn lên thật xấu! Diệp Ni đâu? Tôi muốn Diệp Ni!"
"Lăng tiên sinh, say thật thì nên đi nghỉ ngơi! Chứ giả say làm cái gì?"
Lúc này Mộc Duyệt Nhi cũng có chút say, liền đẩy Lăng Trạch một cái.
Lăng Trạch bị cô ta đẩy lảo đảo vài bước.
Người xung quanh cũng chú ý tới động tĩnh nơi này, đều nhìn lại đây.
"Đủ rồi! Đưa Lăng Trạch và Mộc tiểu thư đi nghỉ ngơi!"
Khuôn mặt Niệm Mị lạnh lùng, có chút không vui.
Người hầu một bên vội đỡ lấy Lăng Trạch, mang theo Mộc Duyệt Nhi đi về phía phòng trên lầu.
Tùy rằng Lăng Trạch không muốn rời đi, nhưng thấy khuôn mặt của Niệm Mị không vui, liền ngoan ngoãn đi theo. Hắn không muốn Diệp Ni ghét hắn, tuy rằng hiện tại Diệp Ni đã có chút ghét hắn rồi.
Mộc Duyệt Nhi cũng biết bản thân có chút say, làm một cô gái am hiểu ý người, đương nhiên cô ấy không muốn làm gánh nặng cho Niệm Mị, cũng ngoan ngoãn đi theo người hầu.
Sau khi hai người rời đi, bữa tiệc diễn ra gần nửa tiếng đồng hồ rồi mới kết thúc.
Người hầu đặc biệt đưa một chén canh giải rượu cho hai người rồi mới rời đi.
Sau khi Mộc Duyệt Nhi uống canh giải rượu xong lại cảm giác mình càng say, mơ mơ màng màng rời khỏi phòng.
Bên kia Lăng Trạch cũng thế.
Hai người ở trên hành lang gặp nhau, chuyện sau đó thì cũng không biết.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mộc Duyệt Nhi mở to mắt, cảm giác dưới tay mình đè nặng một cái thứ mềm như thịt. Lập tức mở mắt.
"Á!"
Tiếng thét chói tai mới vừa tràn ra khỏi cổ họng, Mộc Duyệt Nhi liền biết chuyện này không thể để cho người nào biết.
Mộc Duyệt Nhi nhìn hai mắt Lăng Trạch nhắm chặt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Ở cô nhi viện ngây người lâu như vậy, cô ta đã sớm luyện thành tính cách kiên nghị bình tĩnh, nhanh chóng phân tích chuyện này tốt hay xấu đối với mình.
Mộc Duyệt Nhi lập tức quyết định xong, nhanh chóng nhặt quần áo có chút hư hại trên mặt đất, đi về phòng khách mà người hầu tối hôm qua mang mình vào.
Sau khi Mộc Duyệt Nhi rời đi, Lăng Trạch vẫn nhắm chặt hai mắt
trên giường cũng mở to mắt, trong mắt hắn có một tia mê mang cùng một tia thống khổ.
Làm sao hắn lại cùng đứa con gái Mộc Duyệt Nhi này làm cùng nhau, hắn phải xin lỗi Diệp Ni như thế nào đây? Bây giờ hắn còn có tư cách gì để lưu lại bên người Diệp Ni đây chứ?
Qua một hồi lâu, Lăng Trạch mới lén lút về phòng mà tối hôm qua người hầu đưa mình vào. Ý nghĩ của hắn và Mộc Duyệt Nhi giống nhau, chuyện này không thể để bất kì kẻ nào biết.
Mộc Duyệt Nhi trở lại phòng liền lập tức gọi điện thoại cho Niệm Mị, nói với cô quần áo bị bẩn, ngay lập tức trốn vào phòng tắm, cầm quần áo ném vào thùng rác, bắt đầu tắm rửa.
Cảm giác ghê tởm cứ từng đợt toát ra từ đáy lòng, trong mắt Mộc Duyệt Nhi chậm rãi tràn ra nước mắt.
Đây là lần đầu tiên của cô ấy đấy! Vậy mà lại... Vậy mà lại cùng với tên con trai ghê tởm kia...
Niệm Mị rất nhanh liền cầm quần áo đến phòng Mộc Duyệt Nhi.
"Duyệt Nhi?"
Niệm Mị nhẹ giọng gọi một tiếng, không ai đáp lại.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
"Duyệt Nhi?" Niệm Mị gõ gõ gõ cửa phòng tắm.
"Ừm!" Bên trong truyền đến tiếng rầu rĩ đáp lại.
Mộc Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Niệm Mị, nước mắt càng chảy xuống mãnh liệt, cảm giác đau đớn truyền trong lồng ngực.
"Duyệt Nhi cậu làm sao vậy?" Niệm Mị đã nhận ra Mộc Duyệt Nhi có gì đó không thích hợp, giọng điệu mang theo lo lắng, lại gõ vài cái lên cửa.
Nhưng mà vẻ mặt cô lại mang theo một nụ cười nhạt nhẹ nhàng.