Muốn một đời một kiếp một đôi người thì có gì sai ư? Không hề!
Nhưng mà xuyên đến cổ đại tam thê tứ thiếp, những người xuyên không muốn theo đuổi cái thứ tình yêu gọi là một đời một kiếp đó, trước nay lại chưa hề nghĩ tới, các nàng đã làm cho biết bao nhiêu người đau khổ rồi!
Các nàng cho rằng những ai bị tổn thương bởi người các nàng yêu đều là tự làm tự chịu, nếu đối phương không yêu thì tốt nhất nên buông tay ra.
Những người đó bị tổn thương đều là tự nhận lấy, tự mình yêu sai người chẳng liên quan đến các nàng.
Các nàng chỉ theo đuổi tình yêu của mình, các nàng không hề sai, sai là ở người khác!
Niệm Mị mở mắt dịu dàng nhìn về phía Triệu Mẫn. Nếu ta là người muốn một đời một kiếp một đôi người, vậy ngươi có thể chấp nhận bị người mình yêu vứt bỏ hay không đây?
Cuối cùng thì theo đuổi tình yêu vốn dĩ không sai! Hơn nữa ngươi là người hiện đại, lực thừa nhận cao hơn nhiều so với những nữ nhân cổ đại, ngươi khẳng định có thể kiên cường sống sót, đúng không?
"Tuyết Nhi đang nhìn gì thế?"
Dực Hoàng không biết tự khi nào mà đứng trước mặt Niệm Mị, trong mắt nồng đậm thâm tình.
"Hoàng Thượng, có thể giải tán Hậu cung được không?" Niệm Mị không để ý đến ánh mắt thâm tình của Dực Hoàng, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng lại không có một chút tình cảm.
Dực Hoàng đầu tiên lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó lại biến thành vui sướng. Tuyết Nhi đang ghen tị sao? Tuyết Nhi cuối cùng cũng đã để ý đến hắn!
"Được!" Hầu như Dực Hoàng đáp ứng không có bất kì do dự nào.
Niệm Mị cười cười, nhắm mắt lại.
Dực Hoàng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Niệm Mị, ánh nắng mềm nhẹ vương trên mặt nàng. Trên da thịt như ngọc bao bọc một tầng ánh sáng, nụ cười ôn hòa khuynh quốc khuynh thành trên mặt tựa như tiên tử đến từ Cửu thiên, lương thiện ôn hòa!
Dực Hoàng đưa tay ra muốn chạm vào mặt Niệm Mị.
Nhưng tay hắn bỗng dừng lại giữa chừng, có chút thật cẩn thận xong lại không tiếp tục vươn ra nữa. Qua một hồi lâu, Dực Hoàng mới thu tay lại rồi xoay người rời đi.
Niệm Mị mở mắt nhìn bóng dáng Dực Hoàng dần dần biến mất, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng.
Hôm nay, Hoàng cung Dực quốc ầm ĩ không ngừng, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác. Тr????yệ???? hay? Тì???? ????gay tra????g chí????h ~ Тr????????Тr????y????????﹒V???? ~
Một đám người từ trong hoàng cung dọn ra.
Trong Mẫn điện, Dực Hoàng đứng trước người Triệu Mẫn, nhìn nàng ta bị người bắt khóc đến
tê tâm liệt phế.
"Dực Nghiệp! Chàng có lương tâm hay không? Ta mang thai hài tử của chàng, sao chàng lại có thể đuổi ta đi như vậy chứ? Sao chàng lại có thể như vậy?"
Dực Hoàng nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái: "Tuyết Nhi muốn ta giải tán Hậu cung!Nàng vẫn là nên uống xong chén thuốc phá thai này đi thôi! Ta nghĩ nàng ấy có lẽ là không muốn nhìn thấy nàng!"
"Cái gì?" Triệu Mẫn ngừng giãy giụa, đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Dực Hoàng.
Lại là nữ nhân kia, chàng mới gặp nàng ta được mấy lần? Tình cảm hai năm của chúng ta còn kém một nữ nhân mới quen biết được mấy ngày ư?
Chàng lại còn muốn bỏ con của chúng ta ư?
Nàng ta không phải thắng bởi vì có được ánh mắt của chàng ư? Vì sao lại không thể cho ta một chỗ dung thân chứ? Sao nàng ta lại có thể ác độc đến như vậy? Sao chàng lại có thể nhẫn tâm đến như vậy chứ?"
Dực Hoàng cười trào phúng: "Nàng có tư cách gì nói mà Tuyết Nhi ác độc? Không phải nàng cũng đã từng nói muốn một đời một kiếp một đôi người sao?"
"Không, cái này không giống nhau! Ta không có... Ta chỉ là muốn theo đuổi tình yêu của chính mình mà thôi..." Triệu Mẫn không cách nào phản bác, giọng nói càng ngày càng nhỏ dần.
"Nàng mau uống chén thuốc này đi thôi!" Dực Hoàng nhàn nhạt nói một câu rồi xoay người rời đi.
"Ha ha! Ha ha ha! Dực Nghiệp, chàng sẽ hối hận! Chàng chắc chắn sẽ hối hận!" Triệu Mẫn cười điên cuồng, tránh thoát khỏi sự ràng buộc của cung nhân rồi nhào mạnh về phía cột đá.
Máu tươi theo gương mặt Triệu Mẫn chảy xuống, trên mặt nàng ta mang theo nụ cười dữ tợn khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.
Dực Hoàng nghe thấy tiếng vang liền quay đầu lại thấy Triệu Mẫn vô lực nằm bên cột đá, máu tươi đầy mặt.