Đôi mắt Triệu Mẫn trừng hắn chằm chằm, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
Dực Hoàng nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, liền chuyển thân lướt qua: "Xử lý đi!"
"Rõ!"
Quả nhiên vô tình nhất là nhà đế vương! Triệu Mẫn còn chưa hoàn toàn chết đi cứ như vậy trơ mắt nhìn Dực Hoàng không chút lưu tình mà rời khỏi tầm mắt của mình.
Ngày hôm sau, Dực Hoàng vừa rời giường chuẩn bị thượng triều thì Niệm Mị đi tới tẩm cung của hắn.
Niệm Mị mặc một thân áo lụa màu tím, trên mặt cũng che khăn lụa màu tím, ánh mắt dịu dàng điềm tĩnh.
"Hoàng Thượng, ta muốn thượng triều cũng người!"
"Chuyện này..." Viên công công nhìn Niệm Mị, rồi lại nhìn thoáng qua Dực Hoàng tươi cười đầy mặt, đành ngậm miệng lại.
Từ xưa đến nay Hậu cung không được tham gia vào việc chính sự, nhưng mà những chuyện như vậy, không phải một đám nô tài bọn họ muốn nói thì có thể nói.
"Được!" Dực Hoàng gật đầu, mặc xong quần áo liền dẫn Niệm Mị đi về phía triều đình.
Viên công công đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Niệm Mị, trong lòng lại hiện ra đôi mắt dịu dàng của Mạch hoàng phi.
Thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng là hồng nhan họa thủy mà!"
Trên triều đình, Niệm Mị ngồi trên ghế đã được kê bên trái Dực Hoàng, ôn hòa nhìn chúng thần đang đứng phía dưới.
Chúng thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng thì Thừa tướng cũng đứng dậy.
"Hoàng Thượng, Hậu cung không được tham gia vào việc chính sự, người mang Hoàng Hậu đến có ý gì đây?"
"Trẫm muốn mang theo liền mang!"
"Hoàng Thượng, Thánh thượng lập nên Dực quốc từng định ra quy củ, nếu người trong Hậu cung tham dự triều chính liền phế bỏ, thần khẩn cầu Hoàng Thượng phế hậu!"
"Thần khẩn cầu Hoàng Thượng phế hậu!"
Hơn một nửa đại thần trong triều đồng loạt quỳ xuống.
Niệm Mị đứng lên dịu dàng cười nói: "Hoàng Thượng, xem ra bọn họ không quá hoan nghênh ta, xem ra ta nên trở về Diệp quốc mới đúng!"
Dực Hoàng nhìn về phía Niệm Mị, thấy nàng không giống như đang nói giỡn, trong lòng bắt đầu khẩn trương lên. Hắn không muốn lại lần nữa mất đi nàng, nghĩ đến chuyện đã từng thấy 'thi thể' Niệm Mị, đôi tay Dực Hoàng nắm chặt long ỷ. Hắn thật vất vả mới tìm được nàng, sao lại có thể để nàng lại rời đi lần nữa được đây.
Cho dù làm một kẻ hôn quân, hắn cũng muốn giữ lại nàng.
Dực Hoàng nhắm mắt, lần nữa mở ra, trong mắt chỉ còn lại một mảng lạnh lùng.
"Giang sơn này hiện tại là của trẫm, chẳng lẽ mang người tới còn phải xem quy củ sao?"
"Hoàng Thượng, người đây là ngu muội! Nữ nhân tham chính, giang sơn sẽ bị hủy!"
"Nói bậy, người tới! Kéo
Thừa tướng xuống cho trẫm, biếm thành thứ dân! Nếu như lại có kẻ nào phản đối chuyện Hoàng Hậu tham chính thì toàn bộ đều biếm thành thứ dân hết!"
"Hoàng Thượng, không thể được! Thừa tướng một lòng vì nước..." Thượng thư quỳ thẳng tắp, vội càng giải vây giúp Thừa tướng.
"Đủ rồi! Ý trẫm đã quyết thì khi nào đến lượt các ngươi quản!"
Dực Hoàng trực tiếp đánh gãy lời nói của Thượng thư, ngoài điện rất nhanh liền có người tiến vào, kéo Thừa tướng đã ngốc lăng ra khỏi đại điện.
Thượng thư nhìn Thừa tướng bị kéo đi không chút lưu tình, ngẩng đầu nhìn thẳng Dực Hoàng. Ánh mắt Dực Hoàng bình tĩnh, không có một tia tiếc hận hay là không đành lòng.
Một tia bi thương từ đáy lòng lướt qua, hắn vẫn luôn là bạn tốt của Thừa tướng, từ khi Dực Hoàng sinh ra liền bắt đầu dạy bảo Dực Hoàng, sau khi Dực Hoàng đăng cơ liền trở thành phụ tá đắc lực.
Không nghĩ tới hiện giờ lại nhận được kết quả như vậy.
"Hoàng Thượng, thần tuổi tác đã cao, khẩn cầu Hoàng Thượng chấp thuận để thần cáo lão hồi hương!"
Sắc mặt Dực Hoàng càng lạnh đi, hắn làm sao mà không biết ảnh hưởng của Thừa tướng ở trong triều đã lớn đến như vậy đây?
"Chuẩn!"
Kế sau Thượng thư lại có vài vị lão thần liên tục cáo lão hồi hương.
Niệm Mị cứ như vậy đứng ở đó nhìn các trung thần của Dực Hoàng từng người từng người một rời đi. Mà nụ cười trên môi nàng càng lúc càng thêm dịu dàng.
Tình yêu quả nhiên là thứ tốt nhất có thể khiến đầu óc người ta trở nên u mê!
Có lẽ Dực Hoàng cảm thấy các lão thần rời đi đều là vì Thừa tướng, nhưng trên thực tế lại là vì bị hắn làm cho thất vọng.