Mà hiệu trưởng bên này sắc mặt rất khó coi, trong lòng ngực ông ta ôm một người phụ nữ, là giáo viên của trường học này. Hai người giờ phút này tư thế ái muội, hiệu trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài không đẹp, cũng may bên người không có biến dạng, thoạt nhìn cũng nhân mô cẩu dạng*.
*nhân mô cẩu dạng: thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Người phụ nữ trong lòng ngực ông ta thoạt nhìn cũng mới hai lăm hai sáu tuổi, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu với Niệm Mị, giờ phút này vai cô ta nữa lộ ngồi ở trên đùi hiệu trưởng, làm nhiệt độ cơ thể của hiệu trưởng tăng lên, nhưng mà khí áp quanh thân lại vô cùng trầm.
Niệm Mị nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của hiệu trưởng, làm bộ như không nghe được, chỉ là nôn nóng nói: "Hiệu trưởng, ban mười tám có một học sinh đã xảy ra chuyện, tôi không biết em ấy là ai, hiện tại tôi ở trước cửa phòng cấp cứu ở lầu hai của bệnh viện XX......"
"Cô nói cái gì?" Giọng nói hiệu trưởng khẽ biến.
"Ban mười tám có một nam sinh đã xảy ra chuyện, ngài mau tới bệnh viện!"
"Từ từ, không nên gấp gáp, cô mau nói rõ, là học sinh nào đã xảy ra chuyện?"
"Là một nam sinh, tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng là từ quần áo có thể phán đoán ra gia cảnh của nam sinh này không quá tốt, hiện tại em ấy đã xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện cấp cứu!"
"Tôi đã biết! Một chút nữa tôi sẽ tới, trước tiên cô ở đó trông coi đi!"
Hiệu trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cắt đứt điện thoại, đem người phụ nữ trong lòng ngực đẩy ra ngoài.
"Em đi về trước, hiện tại anh có việc cần xử lý!"
Người phụ nữ không hài lòng nhíu mày, bĩu môi nói: "Chuyện gì mà quan trọng đến vậy?"
Hiệu trưởng ở trên mặt cô ta hôn một cái.
"Ngoan, hôm nào lại đến tìm anh!"
Người phụ nữ thấy hiệu trưởng quả thật có hơi sốt ruột, mím môi rời đi.
Người phụ nữ đi rồi, hiệu trưởng liền gọi điện thoại cho Chủ Nhiệm Giáo Dục, bảo anh ta đem chuyện này áp xuống, nhất định không thể để lọt ra một chút tiếng gió, lúc này mới lấy túi hồ sơ của học sinh ban mười tám rời đi.
Đi tới bệnh viện, ở bên ngoài phòng cấp cứu chỉ có một mình Niệm Mị, cô ngồi trên ghế công cộng, rũ đầu, thoạt nhìn vô cùng sa sút.
Hiệu trưởng đi qua vỗ vỗ bả vai cô rồi nói: "Cô đi về trước đi! Chuyện này để