Bởi vì Niệm Mị không thấy rõ mặt nam sinh, mà phẫu thuật đang tiến hành nên hiệu trưởng cũng không thể nhìn thấy nam sinh, chỉ có thể ngồi chờ như vậy.
Không liên lạc được với phụ huynh, hết thảy chỉ có thể yên lặng theo dõi.
Phẫu thuật tiến hành trong một giờ, đèn trong phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ bên trong lần lượt đi ra.
Niệm Mị và hiệu trưởng cùng nhau tiến đến.
"Bác sĩ, thế nào rồi?"
Một nữ bác sĩ gỡ khẩu trang xuống nói: "Làn da bên ngoài của bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng, tính mạng không có gì nguy hiểm, nhưng hủy dung là nhất định!"
Hiệu trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Tôi đây hiện tại có thể đi nhìn em ấy không?"
"Hiện tại thì không được, ngày mai lại đến! Tuy rằng bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn phải quan sát một đoạn thời gian!"
Hiệu trưởng cau mày, gật gật đầu cảm ơn bác sĩ.
Niệm Mị không nói gì, rũ mi mắt không biết suy nghĩ cái gì.
"Cô giáo Thiển, cô về mình trước đi, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ!"
Niệm Mị không nhìn hiệu trưởng, cũng không có kiên trì muốn lưu lại, nghe lời về nhà.
Nhưng mà sau khi cô đi qua một cái hẻm nhỏ, dừng bước chân một chút rồi tiếp tục đi.
Niệm Mị đi đến nơi càng ngày càng hẻo lánh, đã không nhìn thấy có người ra vào.
Niệm Mị bỗng nhiên dừng lại bước chân, đem bao trong tay ném về phía sau.
Đứng ở phía sau cô chính là một người đàn ông trẻ tuổi trên dưới một mét tám, Niệm Mị không có nhìn mặt người nọ, trực tiếp cho ăn một trận đấm đá.
"Cái tên biến ~ thái nhà anh, lại dám đi theo tôi! Tôi đánh chết anh! Đánh chết anh!"
Giọng nói của Niệm Mị rất hoảng loạn, giống như đã bị dọa tới, xuống tay càng lúc càng mạnh.
Nhưng mà biểu cảm trên mặt cô lại trái ngược với giọng nói của cô, tươi cười dịu dàng lại yên bình.
Người đàn ông trẻ tuổi bị đánh tới mặt mũi bầm dập mới từ trong tay Niệm Mị chạy ra.
Bước chân lảo đảo trực tiếp chạy, thật là đáng sợ, phụ nữ thật sự quá dọa người!
Niệm Mị vỗ vỗ hồ ly trong lòng ngực, nhìn bóng người đang chạy trối chết, khóe miệng tươi cười dịu dàng như cũ.
"A Li, đám học sinh này có chút ấu trĩ ghê! Nghĩ tôi như bao tải, bọn họ có phải cảm thấy tôi rất dẽ bắt nạt hay không?"
Hồ ly thuận theo lông của mình đã bị vò loạn,
một bước nhảy ra khỏi lòng ngực của Niệm Mị.
"Chủ nhân, cô giả ôn nhu quá mức, thoạt nhìn thật sự rất dễ bắt nạt!"
"Ôn nhu không phải do tôi sai, tôi thật là một người rất ôn nhu nha!"
Ngày hôm sau, Niệm Mị đi vào lớp, đẩy cửa tiến vào phòng học.
Đợt này không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng mà lớp học lại thiếu đi năm người, lần này Niệm Mị không hỏi cái gì, trực tiếp đến trên bục giảng ngồi xuống.
"Cô giáo!"
"Ừ?"
Niệm Mị nhìn về phía người đang gọi mình, có chút nghi hoặc.
Là một nam sinh, trên mặt không có biểu cảm gì, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại có chút lạnh lùng.
"Cô giáo có thể ra ngoài không?"
Nam sinh nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài, vốn dĩ không cho Niệm Mị cơ hội từ chối.
Niệm Mị theo đi ra ngoài.
Đi vào một chỗ góc khuất, bước chân nam sinh mới dừng lại.
"Cô giáo, camera nơi này là cô bảo nhà trường sửa sao?"
Niệm Mị cười gật gật đầu!
Nam sinh bỗng nhiên tươi cười, vươn tay muốn đem Niệm Mị để trên tường.
Niệm Mị trực tiếp bắt lấy tay nam sinh, kéo qua vai rồi đem nam sinh quăng ngã trên mặt đất.
"A! Bạn học thật ngại quá, đây là phản ứng bản năng của tôi!"
Mộc Hình nằm trên mặt đất "..."
Cậu ta còn có thể nói cái gì, đã nói xong ép tường đâu?
Nói xong bá đạo cuồng phách kéo đi đâu?
Nói tiểu nữ sinh đỏ mặt đâu?
Không phải nói con gái đều thích như vậy sao?
Không phải nói chỉ cần cậu lạnh lùng như vậy thì không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sao?
Mộc Hình nhìn trần nhà, cả người đều không vui.
___________________