“Bạch Bắc Bắc, người mù như cậu đã gây họa cho con trai tôi ba năm, sao cậu còn không đi chết !”
Giọng nói sắc nhọn cay nghiệt từ trong điện thoại truyền ra, lông mi Bạch Bắc Bắc run rẩy, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp không có một tịa sáng.
Chị là một người mù, gả cho Hoắc Đế Thành ba năm rồi, mẹ Hoắc luôn không thích chị, coi chị là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, cho dù bọn họ đã dọn ra Hoắc gia, cô vẫn như cũ một ngày một cuộc điện thoại gọi tới nhục mạ chị.
Ba năm qua, bởi vì cô là mẹ của Hoắc Đế Thành, bất cứ lời nói của cô khó nghe hơn nữa mà Bạch Bắc Bắc đều nhịn xuống, nhưng hôm nay chị không muốn nhịn.
Bạch Bắc Bắc cười lạnh một tiếng:"Hoắc phu nhân, năm đó là con trai cô muốn cưới tôi, cô có bản lĩnh thì đi tìm con trai cô đi, chỉ cần thuyết phục anh ấy ly hôn, tôi không nói cái gì, thu dọn đồ đạc rời đi.
Cô không có can đảm tìm con trai của cô , ức hiếp người mù tôi rất có cảm giác thành tựu ? "
Mẹ Hoắc không nghĩ tới Bạch Bắc Bắc đã sợ hãi ba năm mà nói ra những lời này, tức giận đến sắc mặt xanh đen, đang chuẩn bị mắng chị, vừa nói một chữ.
Bạch Bắc Bắc nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng ô tô, dứt khoát bỏ điện thoại.
Vừa cất điện thoại di động, cửa lớn bị hung hăng đẩy ra, gió lạnh lẽo xen lẫn bông tuyết tràn vào.
Bên ngoài tuyết bay lả tả, trong lòng Bạch Bắc Bắc cũng một mảnh băng hàn.
Bạch Bắc Bắc lạnh đến co rúm lại, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía cửa, thật ra chị không nhìn thấy gì cả.
Bởi vì chị ấy là người mù trong miệng người khác.
Vụ tai nạn xe cộ ba năm trước, đã mang đi cha chị, còn mang đi sức nhìn của chị, khiến chị biến thành người mù không hơn không kém.
“Hoắc Đế Thành, là anh không?” Chị mở miệng thăm dò.
Thân ảnh cao lớn đi về phía nàng, Hoắc Đế Thành mím môi, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngưng kết băng tuyết, lạnh lùng lại vô tình:"Chị tìm tôi về làm gì? Công ty tôi còn có việc phải làm ,tôi rất bận, chị có việc gì thì nói ngắn gọn."
Thanh âm của anh tràn đầy không kiên nhẫn.
Ngực của Bạch Bắc Bắc như bị một cục bông chặn lại, chua xót lại khó chịu.
Anh đối với mình không thích quá rõ ràng, vì cái gì trước kia mình không phát giác.
Chị hung hăng cắn môi dưới, rất lâu mới mở miệng:"Hoắc Đế Thành, chúng ta ly hôn đi!"
Không nghĩ tới chị nói ra những lời này, Hoắc Đế Thành thốt nhiên nhìn về phía chị, môi nhếch thành một đường thẳng.
“Bạch Bắc Bắc, đừng náo loạn, chị thu hồi những lời, tôi có thể coi như chị chưa từng nói.”
Một câu nói nhẹ nhàng, khiến trong lòng Bạch Bắc Bắc dâng lên một cỗ lửa giận vô danh:"Hoắc Đế Thành, anh cảm thấy tôi đang ầm ĩ với anh à?"
Vẻ mặt chị ấy tức giận, vươn hai cánh tay từ trong chăn ra.
Làn da Bạch Bắc Bắc rất trắng, bị gió lạnh thổi qua, đảo mắt liền trở nên tím bầm, làm người khác chú ý nhất chính là những lỗ chích líu nhíu trên mặt, nhìn thấy mà giật mình.
“Hoắc Đế Thành, ba năm này, cứ cách một khoảng thời gian anh lại đưa tôi đến bệnh viện lấy máu, tôi tưởng anh đưa tôi đi kiểm tra sức khỏe, tôi còn tưởng máu của tôi có vấn đề gì.
Tôi ám thị mình trong lòng vô số lần, anh là quan tâm tôi, là yêu tôi, là suy nghĩ cho sức khoẻ của tôi.
Tôi không nghĩ tới anh luôn là lừa gạt tôi, ức hiếp tôi là một người mù, để cho tôi truyền máu cho tình nhân cũ của anh đã ba năm rồi.
Suốt ba năm, không hề gián đoạn."
Lúc Bạch Bắc Bắc nói chuyện, môi đều run run, giọng nói run rẩy:"Suốt ba năm, không hề gián đoạn, người phụ nữ tên An Nhiễm Nhiễm kia thật quan trọng như thế trong lòng anh à ?"
Hoắc Đế Thành nhìn thấy cánh tay của chị bị vết thương rải ra, không biết tại sao, lòng anh hình như bị đánh một lần, giống như lòng anh cũng bị đâm rất nhiều lỗ giống như tay cô vậy.
Nhưng loại đau lòng này rất nhanh bị một cỗ chán ghét đè ép xuống, liếc mắt chất vấn:"Chị từ đâu biết những thứ, ai nói cho chị biết?"
“Anh đừng quan tâm tôi làm sao biết được.” Bạch Bắc Bắc lấy một phần văn kiện từ trước ngực ra,"pằng"chị ấy