Vũ Âm nghe xong liền trừng mắt với Bộ Lâm Thịnh Dung.
Cô ấy cũng không đứng về phía cô.
Cô bĩu môi.
Cô cảm thấy vô cùng ấm ức.
"Cô không đứng về phía tôi."
"Tôi...!tôi đứng về phía cô mà." Bộ Lâm Thịnh Dung nhanh chóng dỗ dành người trước mặt.
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn khuôn mặt ấm ức của Vũ Âm liền cau mày.
Cô đưa tay lấy trong túi ra chiếc chuỗi tràng hạt bồ đề bắt đầu theo thói quen mà lần.
Không tự chủ nói với bản thân là Vũ Âm có phải đang làm nũng với cô không.
Nhưng tim cô nó không giống như bình thường, đập nhanh đến nổi cô muốn tìm cái gì đó để bình ổn lại.
Vũ Âm thấy tự dưng Bộ Lâm Thịnh Dung lôi cái chuỗi tràng hạt ra, sau đó ngón cái với ngón trỏ của tay phải mà lần chuỗi liền cau mày.
Nói chuyện với cô có thể khiến cô ấy muốn tu hành như vậy sao.
Nhưng cô nhận ra Bộ Lâm Thịnh Dung là người khá sùng đạo trên tay cô ấy còn mang ra một vòng chuỗi một trăm lẻ tám hạt bồ đề tinh nguyệt.
"A Âm, cô nghĩ xem cô có thể giữ em gái bên cạnh mình hết đời được không?" Bộ Lâm Thịnh Dung sau khi bình tĩnh lại liền giải thích cho Vũ Âm hiểu suy nghĩ riêng của mình.
"Cô có thể thuận theo em ấy chọn người em ấy yêu nhưng cô có đảm bảo đứng phía sau dung túng được cho em ấy mãi mãi không? Tôi không phải miệng quạ nhưng nếu lỡ cô hay người nhà xảy ra chuyện gì thì ai sẽ dung túng cho em ấy? Cái người em ấy yêu, mà người đó lại không yêu em ấy sao? Chỉ sợ khi đó người ta đã sớm bỏ chạy lấy người rồi."
Cô dừng lại một chút liền nói tiếp.
"Nếu là tôi, tôi sẽ gả, dù gì đối phương cũng là người biết cả gốc lẫn rễ cũng an tâm hơn là việc em ấy phải lòng một tên vệ sĩ hay một người làm vườn trong gia đình mà tôi chẳng biết gì về họ ngoài cái sơ yếu lí lịch.
Lòng người khó dò lắm."
Vũ Âm cau mày.
Doãn Tư Ninh có tốt không? Tốt chứ.
Gia cảnh gia đình hoản hảo, bên ngoại còn là người của chính phủ.
Nhân phẩm trước nay không thể bàn cãi, lại chưa từng có mối quan hệ yêu đương hay mập mờ nào.
Về nhan sắc thì thuộc hàng hiếm thấy khó tìm.
Có quyền, có thế, có địa vị tất cả đều môn đăng hộ đối với Vũ gia bọn họ nên chuyện có ý đồ mờ ám chắc chắn không xảy ra.
Nếu không nói Vũ gia bọn họ có chút trèo cao.
Mà cô vẫn thấy sai sai ở chỗ nào đó.
Chỉ là như Bộ Lâm Thịnh Dung nói.
Gả Tiểu Bằng cho Doãn Tư Ninh cô cũng có phần nào an tâm hơn.
"Để tôi suy nghĩ."
Doãn Tư Ninh vốn đã đi tìm ông bà Vũ nói chuyện nhưng kết quả chỉ là để bọn họ suy nghĩ.
Cô cảm thấy có chút thất vọng mà trở về khách sạn.
Chỉ là ba giờ sáng đêm đó cô nhận được điện thoại của Vũ Âm.
Cô cứ nghĩ Vũ Âm nghe cô đến Vũ gia bàn điều kiện cưới hỏi nên mới gọi mắng cho mình một trận rồi quả quyết tuyệt giao nên chần chừ mãi không muốn bắt máy.
Mà cô thì lại hiểu rõ tính