Edit: Cá Cháp
Beta: Beom
Có lẽ đã sớm tính tránh gánh nặng cho Ôn Dư, xe lăn Tưởng Vũ Hách mua là loại cao cấp nhất, hoàn toàn tự động, đi lại hoàn toàn thoải mái.
Trong viện dưỡng lão đa số đều là người già sáu mươi tuổi trở lên, ngược lại chỉ có mỗi Ôn Dư còn trẻ tuổi trộn lẫn ở trong. Cô dùng điện thoại công cộng của viện gọi điện thoại cho ba, phát hiện vẫn còn tắt máy.
Đành phải gọi cho Chu Việt hỏi tình hình, thuận tiện nói cho anh ta biết mình bây giờ ở Bắc Kinh, rất an toàn.
Các ông bà cụ chơi bài đánh mạt chược, chơi cờ, Ôn Dư hòa hợp không nổi, nhân lúc y tá không để ý thì rời khỏi phòng bệnh.
Vốn dĩ muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng các cửa hàng buôn bán xung quanh đều đóng cửa, Ôn Dư dạo qua loa một vòng thì trở về, xe lăn mới vừa tự động lái đến chỗ rẽ liền thấy một chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước cửa viện an dưỡng.
Có thể ở chỗ này dưỡng sinh đều là người có tiền, có xe hơi sang trọng ra vào cũng không ngạc nhiên.
Ôn Dư vốn là không để ý, nhưng trong nháy mắt, cô bỗng nhiên sinh ra trực giác kỳ quái nào đó.
Có thể nào là Tưởng Vũ Hách không?
Mặc dù hy vọng có chút hão huyền, nhưng Ôn Dư vẫn lặng lẽ lại gần nhìn xem.
Cửa kính xe kéo xuống một nửa, khói mù mịt bay ra ngoài, đèn đường mờ nhẹ nhàng hắt vào bên trong xe.
Ôn Dư thấy rõ ràng gò má của người đàn ông.
Giống như ánh mắt đầu tiên ở hội âm nhạc đêm đó.
Lạnh lùng, sắc bén, vô cảm.
Không, từ giây phút anh ta xuất hiện ở nơi này, cái nhãn vô cảm này có thể gỡ xuống.
Ôn Dư biết chuyện mình đập nồi dìm thuyền khả năng đã thành công một nửa.
Đúng như cô đoán, Tưởng Vũ Hách sau khi thấy cô, tuy vài giây ban đầu có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền khôi phục biểu cảm lạnh lùng .
Không có bất kỳ lời mở đầu nào, anh ta trực tiếp nói: "Lên xe."
Ôn Dư hai tay trống trơn mà đến, đương nhiên bây giờ cũng có thể hai tay trống trơn mà đi.
Cô khắc chế nội tâm đang kích động, cố gắng điều khiển xe lăn đi tới ghế phụ, còn chưa kịp mở cửa, Tưởng Vũ Hách đã hạ cửa sổ ghế phụ xuống nhắc nhở cô:
"Ngồi phía sau."
Lúc nói lời này, anh ta thậm chí không thèm quay đầu lại chút nào.
"..."
Ôn Dư không thể làm gì khác hơn là ngồi ở ghế sau.
Cô mở cửa xe, cố gắng thử để chân sau chống đỡ, di chuyển thân thể đến bên trong xe, làm như vậy cũng không phải là không thể, chỉ là độ khó có phần cao, cái chân bị thương kia sẽ kéo theo đau đớn mà thôi.
Trong quá trình đó, cô len lén liếc nhìn Tưởng Vũ Hách.
Người đàn ông vẫn ngồi bất động ở phía trước, hoàn toàn không để tâm cô đằng sau có thể tự lên xe hay không.
Ôn Dư tuy không biết nguyên nhân làm cho Tưởng Vũ Hách thay đổi ý định, tới viện an dưỡng lần nữa, nhưng cô rất rõ ràng lúc này đã có chuyển biến tốt, lỡ như hơi chọc giận làm anh không hài lòng, thu hồi 1% thiện tâm, vậy bao nhiêu công sức ngay lập tức đổ sông đổ bể.
Vì vậy cô cắn răng, hai tay chống lên cửa xe, nỗ lực để ngồi xuống ghế sau.
"Anh trai." Cô thắt dây an toàn, cẩn thận dò xét, "Có thể giúp em thu lại —— "
"Xe lăn" hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, xe đã khởi động phóng đi như bão táp.
Không sai, đúng là như bão táp.
Người Ôn Dư chật vật ngả ra sau, còn chưa ngồi vững chợt nghe thấy người phía trước gọi điện thoại cho ai:
"Người tôi mang đi, xe lăn để lại thì mang đến nhà tôi."
OK anh trâu bò.
Nhưng mà, với thân phận và địa vị này của anh, làm sao có thể tự mình đi thu lại xe lăn.
Muốn thay đổi mọi chuyện đã qua, cũng không có khả năng.
Nghĩ tới đây Ôn Dư có chút bi thương.
Cảnh còn người mất, ai có thể nghĩ tới tiểu thư Ôn gia vậy mà lưu lạc thành kẻ ăn vạ lừa đảo chứ.
Tưởng Vũ Hách lái xe rất ngông cuồng, tùy tùy tiện tiện một chân đạp ga, nhất là khi chạy đến đường lớn không một bóng người, Ôn Dư cảm giác như sắp bay lên.
Đổi sang những người khác, có thể sẽ không quen, sợ hãi, thậm chí buồn nôn.
Đùa chứ, Ôn Dư là ai.
Đại tỷ của câu lạc bộ siêu xe Giang Thành.
Tưởng Vũ Hách chỉ là biến xe thể thao thành máy bay mà thôi, cô còn lái xe như lái máy bay cơ.
Vưu Hân mỗi lần ngồi xe của cô trước tiên đều kiểm tra bảo hiểm ở nhà còn thời hạn không.
Vì vậy dù cho Tưởng Vũ Hách là cố ý hay vô tình lái xe như vậy, đối với Ôn Dư mà nói cũng không có chuyện gì.
Nhưng cô bây giờ không phải Ôn Dư, mà là cô em gái nhu nhược mất trí nhớ.
"Anh trai..." Ôn Dư sợ hãi nắm chặt dây an toàn, "Anh chạy chậm một chút, em sợ."
Tưởng Vũ Hách mặt không thay đổi, liếc nhìn cô từ trong kính chiếu hậu, sau đó ——
Trực tiếp đạp chân ga thật mạnh.
Trong nháy mắt Ôn Dư bị xung lượng do tăng tốc độ ép vào ghế ngồi.
... Quá kích thích!
Loại cảm giác ngoài miệng kêu sợ nhưng trong lòng thoải mái đến nỗi sung sướng bay lên duy trì liên tục đến khi về tới nhà Tưởng Vũ Hách.
Biệt thự song lập ba tầng, không khác lắm so với nhà chính Ôn gia.
Tưởng Vũ Hách chạy xe xuống tầng hầm, Ôn Dư âm thầm đánh giá, chợt nghe anh nhàn nhạt nói một câu: "Xuống xe."
Cô sửng sốt một chút, ngồi thẳng.
Vậy làm sao xuống?
Bắp chân cô còn đang sưng.
"Anh trai, " Ôn Dư nhanh chóng gọi lại Tưởng Vũ Hách đã xuống xe trước, "Anh đỡ em một chút."
Tưởng Vũ Hách quay đầu lại.
Ôn Dư: "Em không có xe lăn nha..."
Nhưng mà anh ta cũng không vì cô là đóa hoa đang bệnh mà thương tiếc, lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi.
Đi.
.
Ôn Dư: "...?"
Coi như cô là một người qua đường bình thường, anh ta cũng không thể cứ vậy bỏ lại mặc kệ người đang hành động bất tiện chứ?
Huống chi vẫn là tay lái anh ta tông cô thành thế này?
Cho nên người khác hạ thuốc anh không phải là không có nguyên nhân!
Ôn Dư tức vô cùng giận, lại không thể làm gì.
Hết lần này tới lần khác cô cũng là một người không chịu thua, Tưởng Vũ Hách anh tưởng cô không thể đi lại đúng không, vậy cô càng muốn đi cho anh ta xem.
Ôn Dư mở cửa xe, tay chống ở phía trên, trước tiên duỗi ra một chân giẫm trên mặt đất, cố gắng đỡ lấy chân sau để đứng lên.
Có chút không ổn định, nhưng cũng không khó khăn như tưởng tượng.
Ôn Dư không tin là mình không thể nhảy bằng một chân vào cửa nhà Tưởng Vũ Hách!
Cô hít sâu một hơi, một chân cứ như vậy co lên không, một chân khác nhảy về phía trước.
Mới vừa nhảy được ba bước, cửa thang máy ở tầng hầm mở ra.
Tưởng Vũ Hách từ bên trong đi ra, trong tay còn đẩy một xe lăn.
Bốn mắt đối diện.
Tưởng Vũ Hách: "?"
Ôn Dư: "..."
Hướng đi này khiến Ôn Dư bất ngờ, đáng sợ hơn là, bởi vì ... một giây phân tâm đối mặt nhau, cô mất thăng bằng.
Cô bắt đầu nhảy từ trái sang phải, nhảy trước ra sau, nhảy tới lui.
Cực kỳ giống một chiếc lò xo dù đang rối tung nhưng vẫn cố mỉm cười.
Hơn nữa, lò xo càng vô vọng mà bắn ánh mắt hình viên đạn qua Tưởng Vũ Hách.
Con mẹ nó mau đỡ tôi nhanh!
Anh còn có lương tâm không?
A a a sắp té sắp té sắp té!
Ngay khi chân sau Ôn Dư không chịu được sức nặng thân thể sắp ngã sấp xuống trước mặt Tưởng Vũ Hách, người đàn ông này rốt cuộc mở lòng từ bi đưa tay ra.
Mặc dù chỉ là nhẹ nhàng đỡ cánh tay cô một chút, lôi cô đến xe lăn ngồi xuống.
Ôn Dư: "..."
Sao anh không ngồi xuống ăn xong bữa cơm, tắm rửa rồi quay lại đỡ tôi luôn đi?
Tuy tức giận đến nỗi muốn mắng cha, nhưng Ôn Dư vẫn phải làm ra dáng vẻ nghĩ lại còn thấy sợ hãi: "Cám ơn anh trai, may mắn có anh ở đây."
Nhưng mà Tưởng Vũ Hách đối với lời cảm ơn của cô cũng không phản ứng chút nào, hai người cùng vào trong thang máy, sau khi đến lầu một anh nhấc chân nhẹ nhàng đạp một cái, chờ đến lúc Ôn Dư bị quán tính kéo ra ngoài thì đóng cửa lại, biến mất.
Ôn Dư: ?
Anh trai đưa tôi tới chỗ nào vậy?
Anh mặc kệ muốn bán tôi sao?
Ôn Dư mờ mịt ở phòng khách rộng lớn đợi năm phút đồng hồ, sau đó một người phụ nữ lớn tuổi tới tự xưng là dì mười hai.
"Tiểu thư, cậu chủ sắp xếp cho cô ở tại phòng khách lầu một, cậu chủ để cho cô chuyên tâm dưỡng bệnh, có việc có thể trực tiếp dặn dò tôi. Ngoài ra nếu không có việc gì thì không nên đi lung tung, nhất là lầu hai có phòng ngủ và thư phòng của cậu chủ, cô nắm được chưa."
. . . Cậu chủ Tưởng của dì có phải nghĩ quá nhiều không.
Thư phòng thì thôi, dựa vào cái gì nghĩ cô muốn tới phòng ngủ, muốn cô chết à?
Chỉ có điều ba điều quy ước này Ôn Dư đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Xưa đâu bằng nay, Ôn Dư bây giờ ăn nhờ ở đậu, còn là người giả bị tông, cho dù là đãi ngộ công nhân hạng ba cô cũng nhận.
Cô rất phối hợp gật đầu: "Cám ơn dì Mười Hai, đúng rồi, dì có thể tìm cho tôi hai bộ quần áo để tắm rửa không, còn có. . ."
Ôn Dư cần nhất là điện thoại di động.
Nhưng nói yêu cầu này cho dì ấy có vẻ không quá hợp.
Cuối cùng, Ôn Dư vẫn thu lại lời nói, đổi thành ——
"Trước tiên dì thể đỡ tôi đi nhà