Edit: Beom, Cá Cháp
Beta: Cá Cháp
Hiện tại, Á Thịnh là tập đoàn giải trí lớn nhất trong nước, sáng lập từ đầu những năm 90, hiện tại do Tưởng Vũ Hách độc quyền nắm trong tay, toàn bộ phim điện ảnh truyền hình trong nước hoàn toàn do tập đoàn sở hữu độc quyền, từ nghệ sĩ cho tới quản lý, tiếp thị giải trí và những lĩnh vực liên quan khác.
Chín giờ rưỡi, Tưởng Vũ Hách đi ra từ thang máy, thư kí lập tức nghênh đón, vừa đi vừa liệt kê lịch trình công tác hôm nay:
"10 giờ có hội nghị thu mua lại truyền thông Siêu Sao, 12 giờ hẹn Cao tổng tập đoàn Thanh Hòa ăn cơm, buổi chiều 2 giờ chọn lọc công ty IP trọng điểm cho năm sau, 4 giờ gặp tổng giám bộ phận phỏng vấn, 4 giờ rưỡi họp video người phụ trách hỉ cá (?) 7 giờ thì tham gia lễ trao giải Liên hoan phim Bắc Kinh."
(?) gốc là 喜鱼, mình không hiểu đây là gì nên để nguyên convert.
Tưởng Vũ Hách đã quen với lịch trình dày đặc như vậy.
Anh đẩy cửa tiến vào văn phòng, phát hiện có người đã sớm ngồi trên sô pha.
Thư kí bất đắc dĩ giải thích: "Thực xin lỗi Tưởng tổng, tôi nói như nào anh ta cũng không đi."
"Tôi biết rồi." Tưởng Vũ Hách đóng cửa lại, cũng không tức giận.
Người đến là người đại diện Lê Mạn, cũng là một trong những nhân viện của công ty.
"Tưởng tổng," hắn co quắp hèn mọn mà đứng lên, "Mạn Mạn không hiểu chuyện, có thể cho cô ấy một cơ hội không?"
"Cô ta không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện sao?" Tưởng Vũ Hách đi qua người anh ta, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lẽo đến bức người. "Anh là quản lý trực thuộc Á Thịnh, bên trên còn có tổng giám, ai cho anh quyền lợi tới ngồi ở văn phòng của tôi?"
"Tôi, tôi chỉ muốn tới cầu xin ngài, lễ trao giải tối nay đừng quá làm khó cô ấy, tốt xấu gì Mạn Mạn cũng là do một tay ngài nâng đỡ mà."
"Thì thế nào?" Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi nhìn anh ta: "Nếu tôi có thể nâng cô ta lên được thì tôi cũng có thể làm cho cô ta rơi xuống vực thẳm, mất tất cả."
"Ngài không tiếc ư?"
"Là cô ta chủ động vứt bỏ giá trị bản thân."
"..."
Người đại diện mấy lần định mở miệng tranh luận nhưng trong lòng cũng biết nghệ sĩ nhà mình to gan làm loạn thật sự rất khó để xoay chuyển lại, Tưởng Vũ Hách là người như thế nào, trong cái giới này hẳn là ai cũng biết.
Anh chưa bao giờ cho người phạm sai lầm cơ hội thứ hai.
Biết không có khả năng cứu vãn, người đại diện ảm đạm rời khỏi văn phòng.
Mắt Tưởng Vũ Hách lạnh lùng mà nhìn của đóng lại, đang muốn gọi điện tìm thư kí lại lơ đãng nhìn đến chiếc khuy măng sét.
Động tác hơi dừng lại một chút.
Độ ấm và xúc cảm ở đầu ngón tay cô gái kia cứ vậy mà dâng lên.
Thật lâu sau, ý thức được là mình thất thần vì một cái nút áo, Tưởng tổng nhíu mày, cảm thấy bản thân hơi vớ vẩn.
Anh dời tầm mắt đi, gọi điện cho thư kí, "Sửa sang báo cáo tài chính của truyền thông Siêu Sao quý ba, bốn năm ngoái rồi đưa một phần vào đây."
"Vâng."
Bình thường Tưởng Vũ Hách nói xong thì sẽ cúp máy hoặc dặn dò thêm, nhưng hôm nay lại không có động tĩnh gì.
Thư kí cẩn thận tiếp tục giữ máy.
Giống như là suy tư thật lâu, anh mới nói: "Còn có, bảo Lệ Bạch đi mua giúp tôi vài thứ."
-
Buổi sáng sau khi Tưởng Vũ Hách rời đi, Ôn Dư ăn một chút cũng trở về phòng mình.
Yoga, spa, trà chiều, các loại party đã là quá khứ.
Hiện tại công dân hạng ba như cô chỉ xứng đáng phát ngốc trong phòng suy nghĩ về nhân sinh.
Vì thế Ôn Dư bắt đầu tính toán mượn cớ đi một chuyến ra khách sạn lấy túi, chủ yếu là thẻ căn cước bên trong.
Bởi vì khách sạn bên kia tuy đáp ứng hỗ trợ lưu giữ nhưng cũng chỉ trong thời hạn hai tuần.
Cũng chính là trong vòng hai tuần, Ôn Dư nhất định phải đi một chuyến tới khách sạn.
Ngẫm nghĩ vấn đề này một ngày, lúc chạng vạng dì Mười Hai gọi Ôn Dư nói rằng lão Hà tới đây, còn mua cho cô rất nhiều đồ.
Ôn Dư ngẩn người, ngồi xe lăn đi vào phòng khách.
Trên bàn rải rác túi lớn túi nhỏ, bên trong phân ra quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng vệ sinh, có thể nhìn ra được chọn mua rất cẩn thận.
Lão Hà nói: "Tôi chỉ xin nghỉ có nửa tiếng, phải đi ngay, những cái này toàn là đồ con gái tôi thích mua, cô nhìn xem, không phù hợp thì nói với tôi."
"..."
Mũi Ôn Dư có chút chua xót.
Tuy rằng những đồ Lão Hà mua toàn là nhãn hiệu bình dân nhưng việc làm của ông mấy ngày nay làm Ôn Dư thấy rất ấm áp.
Cô che giấu chua xót trong lòng, cười nói: "Rấp hợp, cảm ơn chú Hà."
Lão Hà vội vàng thông báo vài câu rồi đi, Ôn Dư ôm bao lớn bao nhỏ trở về phòng, lúc sửa sang lại thì không ngờ tới trong túi còn có một chiếc di dộng mới!
Tuy là một cái smart phone thật bình thường, nhưng đã trang bị rất đầy đủ linh kiện, bật lên là có thể sử dụng.
Đúng là quá bất ngờ.
Ôn Dư lập tức mở ra di động, không bao lâu thì nhận được một tin nhắn.
【 Chào cô gái, tôi là lão Hà, đây là số của tôi, có việc gì thì trực tiếp gọi cho tôi. 】
Ôn Dư thật vui vẻ rep ông OK.
Sinh hoạt nhàm chán lập tức tràn đầy sức sống.
Ôn Dư nhanh chóng dùng số điện thoại mới lập WeChat, sau đó thêm bạn với Vưu Hân.
Vưu Hân nhìn chữ "Ôn" rồi nghiệm chứng, ngay lập tức đồng ý, sau đó gửi tới tài khoản này một loạt dấu hỏi chấm.
【 Ngươi là ai? 】
Ôn Dư hiếm có thời gian rảnh rỗi nói giỡn: 【 Ngươi còn thông đồng với người họ Ôn khác? 】
Bên phía Vưu Hân vẫn luôn hiện đang nhập tin nhắn, một lúc lâu sau mới gửi tới một đống dấu chấm than.
【 Cậu đi đâu vậy tổ tông! Tớ gửi cho cậu mấy chục tin nhắn, trăm cuộc điện thoại cũng không có tin tức, gấp chết tớ! 】
Còn không đợi Ôn Dư phản ứng lại, Vưu Hân lập tức gọi video.
"Cậu ở đâu? Cậu không sao chứ? Cậu có biết là tớ định dán thông báo tìm người không?"
Lúc trước hai người chơi với nhau toàn là Ôn Dư che chở cho Vưu Hân. Gia cảnh Vưu Hân không tốt, ở trong giới thượng lưu Giang Thành thường xuyên bị mọi người chê cười là tùy tùng của Ôn Dư, nịnh bợ Ôn Dư mới vào được giới, nhưng chỉ Ôn Dư biết Vưu Hân là thật lòng với cô.
Ví như bây giờ, nha đầu ngốc hốc mắt đều đỏ.
Ôn Dư cổ họng cứng đờ, lại ra vẻ bình tĩnh, "Không có việc gì, tớ có thể có chuyện gì sao?"
"Các cô ấy đều nói cậu nói không chừng nghĩ quẩn, làm tớ sợ tới mức muốn chết."
"Các cô ấy?" Ôn Dư nhíu mày, "Ai, sao lại hy vọng tớ nghĩ quẩn."
"Còn không phải mấy cô Triệu Văn Tĩnh sao, tin nhà cậu xảy ra chuyện tuôn ra, đám người nịnh bợ Triệu Văn Tĩnh kia cũng không biết muốn cười nhạo cậu ra sao, mỗi ngày đứng dưới lầu nhà cậu chặn người, còn bảo là điện thoại cũng không dám tiếp."
"..."
Việc này Ôn Dư đã sớm nghĩ đến, một khi từ trên cao ngã xuống, chung quy không thể thiếu người bỏ đá xuống giếng chế giễu.
Thẩm Minh Gia còn như vậy, huống gì bọn họ.
Thấy Ôn Dư trầm mặc không nói chuyện, Vưu Hân quýnh lên, lại hỏi: "Vậy cậu hiện tại rốt cuộc ở đâu?"
Ôn Dư hoàn hồn dừng một chút, "Tớ ở... trong nhà một người bạn."
"Bạn?"
"Ở chỗ khác, cậu không quen biết."
"Vậy là tốt rồi." Vưu Hân rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, "Cậu liền trước tiên ở bên kia đi, trở về cũng mệt mỏi, chờ mọi chuyện bình ổn lại nói."
Sau khi kết thúc video, Vưu Hân chuyển cho Ôn Dư năm vạn tệ: 【 Cậu dùng trước đi, không đủ tớ đóng phim nuôi cậu. 】
Không biết như thế nào, Ôn Dư nhìn vừa muốn cười vừa muốn