Editor: SQ
_____________________
Cô không phân biệt được là mơ hay thật
Kế hoạch ban đầu là bốn người đón năm mới, sẵn tiện cứu vãn tình yêu mà cậu út Từ cho rằng là đang trên bờ vực thẳm, ấy vậy không biết vì sao mà Thẩm Tư Nguyên biết được chuyện đến Hải Thành đón năm mới.
Chàng thiếu gia thiếu đạo đức đó cũng muốn chung vui, hỏi thăm Trình Trạc, nói muốn dẫn bạn theo.
Trình Trạc không nghĩ nhiều, đồng ý luôn.
Nghĩ rằng thiếu gia thiếu đạo đức muốn đưa cô họa sĩ lớn kia đến.
Vì lịch trình khác nhau nên mọi người không đi cùng chuyến bay, Mạnh Thính Chi và Trình Trạc đến Hải Thành trước tiên, sau đó Từ Cách đến một mình.
Người đến nơi, ném vali lên ghế sofa phòng khách tầng trệt, quen thuộc gọi điện thoại đặt du thuyền, chơi đến khi cả người ướt sũng mới về.
Không ăn tối, Từ Cách nói mình mệt, muốn lên lầu ngủ bù một giấc.
Bữa tối do nhà hàng gần đó giao đến, quản gia cũng đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu để trong tủ lạnh như được dặn dò, Mạnh Thính Chi mới nhắn tin cho Kiều Lạc, Kiều Lạc nói đã xuống máy bay.
Mạnh Thính Chi trộn một bát salad lớn, nhìn bóng dáng Từ Cách đang lên cầu thang, dời ánh mắt đi, khó hiểu nói với Trình Trạc: “Hôm nay Từ Cách lạ ghê á.”
Nhà bếp mở có một khung cửa sổ trượt rất to đối diện với khu vực nấu ăn, cửa đang mở rộng, gió lùa vào, lá cây lay động xào xạc, rất có không khí nghỉ dưỡng.
Trình Trạc và Mạnh Thính Chi đứng cạnh nhau ở khu nấu ăn, lần lượt mở từng hộp đồ ăn mà nhà hàng giao đến để bày ra đ ĩa, mấy chiếc đ ĩa có kích thước màu sắc hình dạng khác nhau, đẹp một cách độc lạ, tất cả do Mạnh Thính Chi mua mang đến.
Anh thậm chí chẳng buồn nhìn Từ Cách một lần, lo làm việc trong tay, nói: “Nó có khi nào bình thường.”
Mạnh Thính Chi nói: “Hay đừng mở hai món này, cho vào tủ lạnh đi anh, lỡ tối Từ Cách đói thì sao? Để lại cho ảnh đi.”
“Ừm.”
Trình Trạc làm theo, cất hai cái hộp mà Mạnh Thính Chi chỉ vào tủ lạnh.
Khi trời xẩm tối, Kiều Lạc đến cùng với Thẩm Tư Nguyên.
Hai người không đi cùng chuyến bay, thậm chí cũng khởi hành từ hai thành phố khác nhau, chỉ là thời gian hạ cánh tình cờ gần nhau, gặp nhau ở sân bay.
Dạo này nhiệt độ ở Hải Thành như trong hè, trong sân bay đông người qua lại, phụ nữ mặc váy dài thướt tha, đàn ông mặc quần đùi đi biển, ai cũng ăn mặc mát mẻ.
Thẩm Tư Nguyên vừa liếc nhìn là nhận ra ngay Kiều Lạc, lén la lén lút, đeo kính mát đeo khẩu trang đội mũ che kín mít, trông như bệnh nhân từ khu cách ly, đẩy chiếc va li lướt nhanh như gió.
Quan trọng là cúi gằm đầu đi không nhìn bất kỳ ai.
Thẩm Tư Nguyên bật cười, gọi một cuộc điện thoại.
Người lén la lén lút kia dừng chân lại, trước tiên là nhìn xung quanh, sau đó lén la lén lút bắt máy, mở miệng mắng ngay tắp lự, “Gì đó? Tôi mới xuống máy bay, giá xuất hiện của tôi một phút mười mấy vạn đó, anh có trả nổi không!”
Thẩm Tư Nguyên nhìn cô, cười “hô hô”, mặt dày như thể đã quen bị mắng: “Chị hai, nhìn theo hướng ba giờ của chị.”
Kiều Lạc nhìn sang, thấp thoáng thấy một người đàn ông mặc áo thun đen và quần đùi da báo, đầu có chỏm tóc nhỏ, tay làm chữ V với cô.
Kiều Lạc nheo mắt, đẩy chiếc kính đen trên sống mũi xuống hai phân, đôi mắt lộ ra dưới vành mũ, quan sát lại kỹ hơn nữa.
Cô nhìn hai ngón tay đó, hung dữ giơ lại ngón giữa thẳng về hướng ba giờ đó.
Thẩm Tư Nguyên khóai trá, “Giơ lần nữa coi? Coi chừng bị người ta chụp đăng lên mạng, rồi đám fan cuồng của cô lại chửi bờm đầu Từ Cách, nói cậu ấy dạy hư cô.”
Nghe thấy tên Từ Cách, Kiều Lạc rụt tay lại, sắc mặt lập tức lạnh hẳn, giọng điệu cứng rắn, vẫn giữ sự lạnh lùng cao độ.
“Anh ấy không đến mà kêu anh đến đón tôi đúng không, được lắm, anh ta giỏi quá nhỉ.”
Vốn dĩ Kiều Lạc đang khó chịu, nào ngờ Thẩm Tư Nguyên đi sang đây nói với cô rằng anh ta cũng mới xuống máy bay.
Từ Cách không chỉ không đến đón mình, mà còn chẳng nhờ người khác đến, mặt Kiều Lạc đen triệt để.
Trong đám bạn nhậu đi cùng của Thẩm Tư Nguyên có một người dẫn theo bạn gái, là một hot girl mạng đang học ở trường điện ảnh, mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Lạc.
Mong muốn được chụp ảnh và nói chuyện in hẳn trên mặt.
Khi lên chiếc xe bảy chỗ ngoài sân bay, cô gái đó ngồi cùng hàng với Kiều Lạc, nhưng không dám phát ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp thần thánh đó đã nổi tiếng từ thời thiếu nữ, bây giờ vẫn đẹp thần thánh, nhưng nhiệt độ đã giảm xuống mức đóng băng, từ khi lên xe vẫn không cởi kính râm, ngồi thẳng lưng, như đang cố kìm nén cảm xúc nào đó, cả người tỏa ra một câu.
Đang rất cáu, ai đụng người đó chết, không tin cứ thử.
Cho nên này trước biệt thự nghỉ mát mới có cảnh tượng thế này:
Kiều Lạc dù đang đeo kính râm cũng không giấu được vẻ bực bội trên mặt, đứng trong nhóm người cười nói vui vẻ, xung quanh là Thẩm Tư Nguyên và bạn bè mà anh ta dẫn theo, có nam có nữ.
Nhưng không có họa sĩ lớn.
Mạnh Thính Chi hơi bất ngờ.
Từ Cách thì tình yêu trắc trở, Thẩm Tư Nguyên đây…..chia tay luôn rồi?
Trình Trạc cũng ngạc nhiên, nhưng anh chỉ đơn thuần thấy bất ngờ vì ngoài dự đoán, chứ căn bản là không quan tâm.
Chỉ ném cho Thẩm Tư Nguyên một câu.
“Tự cậu sắp xếp chỗ ở, không xếp được đừng đến hỏi tôi, tôi với vợ tôi không chia phòng.”
Kiều Lạc rướn chiếc cổ dài như cổ thiên nga, tháo kính râm, cũng quay sang nhìn Thẩm Tư Nguyên, rồi liếc nhìn chiếc vali trong tay mình, giống như đang ra hiệu trong thầm lặng cho nhân viên hành lý của khách sạn:
Hãy tự giác xách hành lý giùm siêu sao.
Sau đó đi thẳng về phía Mạnh Thính Chi, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Mạnh Thính Chi, thì thầm làm nũng: “Chi Chi, chị đói quá chừng.”
Đối xử khác nhau, có hơi khác biệt.
Mạnh Thính Chi cũng ôm lại cô ấy, dịu dàng nói: “Vậy sao không ăn gì trên máy bay trước, để đói bụng thế này.”
Kiều Lạc xoa bụng mình, “Đồ ăn máy bay dở lắm.”
Không chỉ Thẩm Tư Nguyên thấy ngứa mắt, Trình Trạc cũng không chịu nổi.
Khóe mắt giật nhẹ, anh giơ ra hai ngón tay, móc vào cổ tay đeo tầng tầng lớp lớp vòng tay của Kiều Lạc, kéo ra ngoài, dùng giọng điệu thông báo nói với cô ấy: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân, trong tủ lạnh có salad trộn rồi, Từ Cách ở phòng đầu tiên bên trái tầng ba, cậu thích thì tìm không thì thôi, không tìm cũng đừng nói nhiều.”
Cuối cùng kết thúc thông báo bằng:
“Buông ra, tôi phải đi dạo chợ đêm với vợ tôi.”
Thẩm Tư Nguyên mới mang hành lý vào trong bước ra, nghe thấy câu này, vô thức hỏi: “Hả? Bây giờ hai người đi chợ đêm luôn hả? Không đợi bọn tôi đi chung?”
Trình Trạc đã nắm tay Mạnh Thính Chi đi được vài mét, nghe vậy thì quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng tốt bụng nhắc nhở: “Nếu cậu để quên khả năng biết điều ở Tô Thành, bây giờ có thể nhờ người gửi đến, ngày mai là nhận được.”
Thẩm Tư Nguyên: “……”
Hai bóng lưng xứng đôi vừa lứa nhanh chóng đi xa.
Một lúc sau Thẩm Tư Nguyên mới hiểu ra được, chỉ tay về phía trước, bừng tỉnh trầm trồ: “Vãi, đàn ông có vợ rồi mà lạnh lùng vậy hả?”
Kiều Lạc khoanh tay bước vào cửa, thẳng thừng chế giễu, “Kiểu như Trình Trạc mới hợp có vợ, ai như anh, có đếm được hết anh từng nhiệt tình với bao nhiêu cô không? Cô nàng họa sĩ nổi tiếng kia đâu rồi, lần này vẫn là anh đơn phương thôi chứ gì?”
Thẩm Tư Nguyên nói không nên lời, c ắn má trong, kìm lại cơn tức, nói: “Đang yên đang lành mắc gì cô phải nhắc tới Tằng Nhị?”
Kiều Lạc thờ ơ nhún vai, “Hỏi vu vơ thôi, mắc gì anh kích động thế? Nhà này của cô ấy thiết kế, nhắc không được hả? Anh chột dạ gì chứ.”
Thẩm Tư Nguyên nhìn thẳng vào căn bếp mở, cao giọng như tìm được cứu hộ: “Từ Cách, mẹ kiếp cậu coi đi kìa? Hôm nay ăn phải súng hả.”
Từ Cách đang vùi đầu vào tô salad dừng lại hành động, bên thành tô là đôi mắt mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi thấy Kiều Lạc mặc đồ đen từ trên xuống dưới, Từ Cách chớp chớp hai mắt.
Kiều Lạc cũng nhìn Từ Cách, nở nụ cười lạnh, nhìn đến mức Từ Cách nổi da gà.
“Được quá nhỉ Từ Cách, không đến sân bay đón em đã đành, giờ còn ăn vụng salad của em, quá giỏi —— Anh bước ra đây cho em! Tụi mình nói chuyện đàng hoàng, mấy hôm nay anh bị gì hả? Anh là phụ nữ hả? Đến kỳ khó chịu hả? Ra đây!”
Ở Hải Thành tổng cộng ba ngày, mọi người ăn chơi vui vẻ đa dạng.
Lúc về Tô Thành, trên máy bay, Kiều Lạc đã dựa vào vai Từ Cách mà ngủ, trong lúc ngủ mơ màng, bàn tay đưa ra sờ mặt Từ Cách, lúc sờ đến trán của Từ Cách, ngừng vài giây rồi nói: “Hôm nay anh uống thuốc hạ sốt chưa?”
Mặt mũi của Từ Cách xanh như tàu lá.
Tối hôm qua Từ Cách và Kiều Lạc đi riêng đến nhà hàng ở đối diện đảo, Mạnh Thính Chi tự hỏi không biết có phải Từ Cách chưa kịp ăn gì thì đã bị Kiều Lạc đá xuống biển rồi không.
Mà sau khi về thì bị sốt.
Bình thường Từ Cách cũng đã hơi giống cún lông xù, mặt anh đỏ bừng, cặp mắt tiều tụy đến mức yếu ớt, trông như một bông hoa trắng nhỏ cực kỳ đáng thương.
Kiều Lạc bận bịu chăm sóc cho anh, hai người cãi nhau chí chóe đó đã làm lành.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra trên đảo thì không ai hay biết.
Mạnh Thính Chi không nhìn nữa, cô thấy vui thay cho họ.
Trình Trạc đọc báo trên máy bay để giết thời gian, không dời ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Đôi khi đàn ông phải học được cách yếu thế.”
Mạnh Thính Chi dựa vào cánh tay anh, phát ra tiếng “Wow” cường điệu, “Wow, sếp Trình giỏi quá ta, ai dạy anh đó?”
Trình Trạc im lặng một lúc mới nói: “Tự nhiên tiếp thu được, không cần dạy cũng hiểu.”
Tạp chí anh đang đọc là tạp chí du lịch, mấy trang liên tiếp giới thiệu về đảo có trời xanh biển xanh.
Mạnh Thính Chi nhắm mắt dựa vào anh, một lúc sau, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng, cô nghe thấy một giọng nói êm tai và nhẹ nhàng bên cạnh.
Giống như giọng kể chuyện cổ tích trước khi ngủ.
“Sau này tụi mình già, anh mua một hòn đảo lớn tí, mở nhà hàng với homestay, bán hải sản tươi ngon, làm vậy thì không cần phải đi khắp thế giới cũng vẫn thấy được muôn màu muôn vẻ.
Em có thể vẽ tranh, treo lên tường làm quà lưu niệm để bán.
Khi mặt trời vừa xuống núi, lúc thủy triều xuống cát mềm mà ẩm, tụi mình đi nhặt vỏ sò, em thích làm đồ thủ công, có thể làm thành chuông gió tặng cho khách du lịch.”
Ánh sáng ngoài cửa sổ như phấn vàng rọi vào gò má trắng trẻo của Mạnh Thính Chi, cô nhìn thấy một bờ biển vừa quen thuộc vừa xa lạ, như là từng thấy trước đây, nhưng cũng như lần đầu tiên đến.
Cô có hơi không phân biệt được là mơ hay thật.
.
Đám cưới vào tháng 10, tính đến cuối năm là đã bốn tháng trôi qua, hai người cũng không phải kiểu gia đình đàn ông đi làm phụ nữ nội trợ, mỗi người bận việc của mình, hết bận là gặp nhau.
Thường cho Mạnh Thính Chi cảm thấy như họ vẫn còn trong giai đoạn yêu đương.
Có lần bị Chu Du trêu gọi là bà Trình, cô mãi không có phản ứng gì, Chu Du khoác vai cô trêu: “Không ổn nha bà Trình, cậu đó, cảm giác làm vợ chưa đủ mạnh nha!”
Trình Trạc cũng từng hỏi khéo rằng có phải cô vẫn chưa thích nghi với thân phận là bà Trình hay không, sao lúc nào hay ở đâu cũng gọi cả họ lẫn tên của anh.
Anh nói: “Bà Trình vẫn còn phải cố gắng rất nhiều.”
Lúc đó đang ở trên giường, ba phút trước người này còn mới gọi cô là cục cưng.
Mạnh Thính Chi xấu hổ lắm, ông Trình nói lời ngọt ngào một trăm điểm tròn.
Đôi vợ chồng trẻ đón cái Tết đầu tiên sau khi lấy nhau ở nhà ông nội, cô dì chú bác anh chị em họ của Trình Trạc có mặt đông đủ, có cả mấy đứa nhóc con hoạt bát nghịch ngợm, đứa nào đứa nấy cũng gọi cô là thím, cho cô kẹo.
Mấy đứa nhỏ thực sự quá đáng yêu.
Trình Trạc nói, qua Tết thì Đào An Đường mở lớp, cô về sẽ thấy có một đám nhóc con nghịch gốm ở đó.
Mạnh Thính Chi từng nghe ông cụ kể rằng Đào An Đường là xưởng gốm của bà nội Trình Trạc mở khi bà còn trẻ, sau này bà nội qua đời, để lại cho hai học sinh của bà mở lớp dạy.
Sau bữa cơm giao thừa, Mạnh Thính Chi và các cô các thím trò chuyện rất lâu.
Bình thường ít tiếp xúc, bây giờ tụ lại là nói không hết chuyện.
Ai cũng tốt bụng nhắc nhở cô chuyện này chuyện kia, không gì ngoài một số quy tắc lễ nghi mặc nhận của nhà họ Trình, toàn là những lời không tìm ra được có gì không ổn.
Nhưng nghe một hồi lâu, cô thấy hơi nản, xoay tách trà sứ đã nhạt mùi trà đen trên bàn, khiêm tốn đáp lời.
Trình Thư Dư sau khi lấy chồng không lâu thì mang thai, dự kiến sinh sau Tết âm, đề tài được thay đổi, bác gái lớn cười hỏi Mạnh Thính Chi dự định khi nào có con.
Mạnh Thính Chi cũng mỉm cười đáp: “Dạ không gấp, con với Trình Trạc không gấp.”
Bác gái lườm cô, tỏ ra là người từng trải mà khuyên cô: “Đàn ông thì gấp gáp gì, con cái cũng có phải do đàn ông sinh ra đâu, con nghĩ vậy là không được đâu nha, cưới lâu rồi mà vẫn không có tin tức gì dễ bị người ta đồn đại lắm.”
Một người cô khác cũng phụ họa: “Đúng đó Chi Chi, con đừng quá coi trọng sự nghiệp, vẽ tranh là một thú vui thôi mà, con thấy mẹ của Trình Trạc