Editor: SQ
_____________________
Thế này có được tính là bạo lực trong nghệ thuật không
Ở nhà nội có rất nhiều đồ của Trình Trạc thời còn bé, Mạnh Thính Chi lật xem album ảnh anh lúc học mẫu giáo.
Người này đúng là đẹp từ nhỏ.
Lông mi dài, da trắng, một tên nhóc rất lạnh lùng.
Giống như kiểu trẻ con kiêu ngạo nhưng có dỗ dành thế nào cũng không chịu cho ai ôm ấp hôn hít mà các dì các chị thích vây quanh.
Trên bước đường trưởng thành của anh hiếm thấy bóng dáng của bố mẹ, còn của Kiều Lạc và Từ Cách thì tỷ lệ xuất hiện cực cao, có cả mấy đứa trẻ khác, có thể tưởng tượng ra được rằng những cảnh tượng ồn ào đó chỉ diễn ra dưới gốc cây hay bên bờ hồ nào đó ở ngõ Giáp La.
Mạnh Thính Chi đang xem mê mẩn, hoàn toàn không để ý rằng cách cô không xa cũng có âm thanh lật giấy sột soạt, cho đến khi bị Trình Trạc gọi tên.
“Mạnh Thính Chi, em có thấy em nói một đằng làm một nẻo không?”
Nói một đằng làm một nẻo?
Không có à nha, Mạnh Thính Chi tự thấy mình càng lúc càng can đảm, càng lúc càng dám đối diện, thích là nhích, yêu là yêu một cách thẳng thắn.
Mạnh Thính Chi đắm chìm trong niềm vui tự khen ngợi mình, không hề nhận ra món đồ mà Trình Trạc đang cầm rất quen thuộc với cô, cô thậm chí còn chẳng để ý.
Trình Trạc mở một trang nào đó, giơ lên, tay huơ nhẹ.
“Phòng tranh của em có treo tấm biển ghi rất rõ ràng: ‘Kiêu ngạo vô lễ không vẽ, yêu cầu kỳ lạ không vẽ, đàn ông khỏa thân cũng không vẽ’, miệng thì nói không vẽ đàn ông khỏa thân, nhưng vẽ lén thì tích cực quá nhỉ.”
Mạnh Thính Chi nhận ra rồi, là quyển sổ phác thảo của cô mà!
Mặt cô hiện vẻ lúng túng vì bị bắt quả tang, nhưng anh lại cố tình bỏ quyển sổ xuống, lật qua lật lại vài trang, còn đưa ra nhận xét.
“Vẽ đến mức mà…..ngay cả chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.”
Hai má lập tức thấy nóng bừng, vì “sự cố” lần trước, Mạnh Thính Chi cẩn thật quan sát ngoài cửa, không thấy có đứa nhỏ nào đang nhìn lén.
Lúc này mới yên tâm nhào vào lòng Trình Trạc giật lại quyển sổ, biện hộ cho bản thân: “Gì chứ, thế này vẫn chưa được tính là trần nửa thân trên đâu.”
Trình Trạc tỏ ra nghiêm túc, bình thản nói: “Thì ra mức độ anh đưa ra vẫn chưa đủ.” Ngay sau đó ngây thơ nói thêm, “Mà anh không ngờ đấy, anh chăm chú cạo râu, không ngờ có người lấy anh làm mẫu.”
“Thì linh cảm….linh cảm cứ đến chốc chốc thế, em, em quen hay vẽ lại rồi.”
Mạnh Thính Chi lắp ba lắp đưa ra lời giải thích gượng ép, “Em vẽ cơ thể người từ hồi đại học rồi, cái gì cũng vẽ hết rồi, nghệ thuật là nghệ thuật, chỉ đơn thuần là vẽ lại thôi, không phải mấy kiểu…..”
Càng nói giọng càng nhỏ, càng về sau càng không tìm được từ thích hợp.
Logic của Trình Trạc cực mạnh, anh nhanh chóng thoát khỏi ngữ cảnh, tìm góc độ mới, đầu tiên là gật đầu khẳng định: “Ừm, nói vậy thì kiến thức của anh vẫn còn thiếu sót.”
Sau đó rũ mắt hổ thẹn nói: “Anh nhỏ mọn quá, bán khỏa thân thôi mà, chỉ là rất ngạc nhiên vì vợ anh kiến thức rộng rãi, cái gì cũng vẽ rồi, phải nhờ bà Trình chỉ dạy nhiều hơn vậy.”
Anh rất chi là khiêm tốn xin lời khuyên.
Sau bữa tối, hai vợ chồng ra ngoài tản bộ.
Trận tuyết đổ vào đêm giao thừa đã tan đi khá nhiều, trời tối nên nhiệt độ giảm, tuyết tan thành nước, vũng nước nhỏ đóng băng, ánh đèn rọi xuống.
Đi đến cổng nhà họ Từ.
Chị dâu của Từ Cách rất nhiệt tình.
Đúng lúc chị ấy nấu trà sữa cho con trai, Mạnh Thính Chi nói phải về, không ở lại uống được, vậy là chị dâu của Từ Cách đưa luôn cái ly cho Mạnh Thính Chi, bảo cô cầm uống trên đường về, còn giúp làm ấm tay.
Trên đường về, Mạnh Thính Chi nhấp mấy ngụm nhỏ, từ cổ họng đến dạ dày ấm lên.
Đêm mùa đông, uống trà sữa nóng, không cần phải bó buộc trong áo khoác dày, cả người nhẹ nhàng hẳn.
Hễ mà thấy chỗ nào phản chiếu ánh sáng là cô phải giẫm vào, mặt băng nho nhỏ, kêu rắc rắc cả đường đi, Trình Trạc nhìn cô vòng sang trái quẹo sang phải thành hình con rắn, cả cái lỗ nhỏ xíu cũng không buông tha, dẫm nát toàn bộ.
Nghe âm thanh giòn tan đó, anh buồn cười hỏi: “Vui tới vậy hả?”
Mạnh Thính Chi cầm ly trà sữa thơm lừng tỏa khói lượn lờ, hào phóng bước sang một bên, trước mặt là một vũng băng nhỏ hoàn chỉnh, nhìn Trình Trạc nói: “Vui lắm đó, anh muốn thử không?”
Trình Trạc: “…..”
Trình Trạc chìa tay ra, “Nhường em.”
Mạnh Thính Chi đã lịch sự xong, đôi ủng nhung bước đến phía trước.
“Rắc rắc——”
Cô bỗng nhận ra mình có hơi trẻ con, nhưng vẫn rất muốn giẫm tiếp, vậy là dưới đèn đường vào đêm mùa đông, cô vừa giẫm lên băng, vừa nói cho Trình Trạc nghe về bạo lực trong nghệ thuật.
Bạo lực trong nghệ thuật là gì? Là nghi thức hóa bạo lực để giảm bớt sự khó chịu do hành động bạo lực đó gây ra, và thể hiện một vẻ đẹp của sự vỡ vụn bởi sự phá hủy của con người.
Mạnh Thính Chi nói như thế.
Cho nên là, điều cô đang làm đây, không đơn giản chỉ là giẫm lên băng, mà là quá trình nỗ lực thể chất để đạt được cảm giác thỏa mãn về mặt thẩm mỹ.
Lúc đó Trình Trạc còn cổ vũ.
“Cô giáo Mạnh nói rất đúng.”
Mạnh Thính Chi cho rằng Trình Trạc ủng hộ mình, vui vẻ nắm tay anh về nhà.
Ai ngờ đâu anh thực sự là một học sinh giỏi với tài năng xuất chúng, học một hiểu mười, áp dụng những gì học được ngay vào đêm hôm đó.
“Nỗ lực thể chất để đạt được cảm giác thỏa mãn về thẩm mỹ, thế này có được tính là bạo lực trong nghệ thuật không cô giáo Mạnh?”
Quá trình đã kết thúc, đôi mắt của Mạnh Thính Chi mê man, bắp chân thon thả trắng trẻo lúc nãy đặt trên vai bây giờ mềm nhũn rơi xuống vì kiệt sức.
Cô vùi mặt vào gối đầu, cả người đổ mồ hôi nóng như mới tắm xong, giọng hơi khàn, nghiêm khắc phê bình anh: “Anh đang ác ý bóp méo kiến thức!”
Người nào đó hiếu học, cúi người hôn cô, giọng nói gần hơn nữa, thiêu đốt vành tai cô.
“Vậy sau này cô Mạnh dạy anh thêm nhé.”
Mạnh Thính Chi nhắm mắt lại, lắc đầu mạnh.
Không dạy nữa, không bao giờ dám dạy nữa.
.
Tháng giêng.
Mạnh Thính Chi phải cùng Trình Trạc đến nhà bên ngoại anh chúc Tết, Thư Vãn Kính qua đời đã lâu, nên những chuyện thăm hỏi trong mùa Tết thế này càng không được lơ là.
Nghĩ đến chuyện gặp họ hàng bên nhà ngoại anh, Mạnh Thính Chi lo lắng đến mức không ngủ được.
Ngoài ở tiệc cưới, Mạnh Thính Chi chỉ từng gặp cậu của Trình Trạc là Thư Bân mới hai lần, lần nào cũng là trong lúc xã giao, cho nên không nói chuyện nhiều.
Sau khi cô quay lại với Trình Trạc, lần đầu gặp Thư Bân cũng rất thú vị.
Thật ra thì cô và cậu của Trình Trạc đã từng gặp nhau, vào lần hai cậu cháu muốn đến hẻm Trường Lâm để gặp ai đó nhưng tìm không ra đường vào trong, Mạnh Thính Chi đã chỉ đường cho Thư Bân.
Thư Bân không có ấn tượng gì về cô, phải ngẫm nghĩ một lúc sau mới nhớ ra, rồi chợt nhớ đến cách đây không lâu sếp Hoàng của hội sở Hợp La từng gọi điện cho ông.
Nói rằng cậu cháu trai cao quý của ông mới sáng sớm đã đến hội sở Hợp Lai tìm xe cho bạn gái.
Lần này tận mắt nhìn thấy, Thư Bân nhìn Mạnh Thính Chi, rồi nhìn Trình Trạc với vẻ ngạc nhiên, thông điệp trong ánh mắt rất rõ ràng.
Giống như đang nói, sao con gái nhà người ta chỉ đường thôi mà thành bạn gái con luôn rồi.
Nhiều năm qua, mối quan hệ giữa hai nhà Trình và Thư rất nhạy cảm, gần như phải nhờ vào Trình Trạc ở giữa để duy trì.
Thông qua Thư Bân, Mạnh Thính Chi có thể đoán được chút ít rằng có lẽ nhà ngoại của Trình Trạc rất coi trọng anh, nhưng lần nào nghĩ đến sự quan tâm và lấy lòng đó thì cô cũng thấy hơi ớn lạnh.
Càng nghĩ càng không ngủ được.
Đèn ở đầu giường được vặn sáng, Mạnh Thính Chi giở chăn xuống giường, chân trần ngồi xổm trên thảm nhung dài, mở ngăn tủ, lấy quyển sổ và cây bút trong tủ ra.
Trình Trạc đúng lúc nhìn sang, “Tìm gì thế?”
“Em phải chuẩn bị xíu.”
Trình Trạc: “Hửm?”
“Họ hàng bên nhà ngoại anh đông lắm đúng không? Anh thân với ai hơn?”
Cô chống khuỷu tay, tì người vào mép giường, mở sổ tìm trang trắng, soạt soạt viết chữ, sau đó đưa sổ cho Trình Trạc.
“Anh thích ai thì viết tên ra phía sau chữ thích, rồi xuống dòng ghi chú em cần chú ý những gì về người đó.”
Trình Trạc nhận lấy quyển sổ, ập ngay vào mắt là chữ “Thích”, kế bên là dấu hai chấm.
Sợ anh không chịu hợp tác, Mạnh Thính Chi giật nhẹ áo ngủ của anh, “Viết đi mà, dù sao anh cũng phải cho em biết chút ít chứ, không thì em cứ nghĩ ngợi hoài, không ngủ được.”
Anh nhìn Mạnh Thính Chi, sau đó gập đôi chân dài dưới chăn lên, đặt sổ lên đầu gối, ngón tay thon dài cầm cây bút viết nhanh gọn lẹ, rồi đưa cho Mạnh Thính Chi.
“Bây giờ ngủ được chưa?”
Mạnh Thính Chi rất ngạc nhiên vì anh viết cực nhanh, nhận lấy đọc, hàng mi chợt run nhẹ, ánh mắt hơi sửng sốt.
Phía sau chữ “thích”, anh viết “Mạnh Thính Chi”, ghi chú bên dưới Mạnh Thính Chi là “tin vào Trình Trạc, luôn luôn vui vẻ.”
Anh ném cây bút lên tủ đầu giường, rồi giơ lòng bàn tay ra, “Lên giường ngủ.”
Mạnh Thính Chi vẫn cầm quyển sổ trong ngơ ngác.
Trình Trạc nói: “Không ngủ được thì anh dỗ em ngủ, nếu vẫn không được, làm chút chuyện hỗ trợ giấc ngủ cũng được.”
Mạnh Thính Chi hiểu hỗ trợ giấc ngủ mà anh nói là gì, vành tai nóng lên.
Cô nhìn người đàn ông mặc bộ đồ ngủ lụa màu trắng ngà, trong lòng thầm nghĩ đây chính là vẻ ngoài ngây thơ tr@n trụi, nhưng thật ra người đàn ông này có thể trở nên “xấu xa” chỉ trong một giây.
Sau đó trần như nhộng, ăn người cực kỳ giỏi.
Nhớ đến cái lần bạo lực nghệ thuật làm cô ngủ đến chiều mới dậy, cô lập tức sợ sệt.
“Anh hù em hả?”
Trình Trạc đỡ trán, nghiêng đầu cong môi, lộ ra nụ cười tươi rói tràn đầy trẻ trung.
Trong màn đêm tĩnh mịch, anh chồm người đến phía trước, vươn tay về phía trước hơn nữa, “Sao lại hù?”
Giọng nói càng lúc càng trầm, rất quyến rũ, “Thế này không phải là dụ dỗ hả?”
Anh hỏi thêm một câu: “Muốn anh không?”
Mạnh Thính Chi trúng độc của anh, đôi mắt hạnh cong lên, hai ngón tay di chuyển trên chăn, anh kiên nhẫn chờ, chờ cô đi vào lòng bàn tay đang mở rộng của anh.
“Muốn.”
Nghe được câu trả lời, anh đặt tay dưới nách cô, bế lên giường, chẳng tốn nhiều sức để kéo cô vào lòng mình, dùng chăn quấn cô lại như quấn trẻ con, hôn lên trán và gương mặt ngoan hiền của cô, sau đó hôn tai cô, giọng nói trầm thấp mà cực kỳ nóng bỏng.
“Muốn anh dỗ thế nào?”
Cô không nói ra cách cụ thể nào, cho nên Trình Trạc thử từng cách một, giày vò lăn lộn cô đến mức cả người nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển không nói được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng còn quân tử đứng đắn hỏi cô thích kiểu nào nhất.
Nhưng cách hỗ trợ giấc ngủ này thật sự có hiệu quả, Mạnh Thính Chi ngủ một giấc này rất sâu.
.
Mùa Tết này, rốt cuộc Mạnh Thính Chi cũng không bị bắt ăn sủi cảo rau rừng.
Khi mùa xuân đến với Tô Thành, rau dại ở chân núi chùa Thọ Đáp vẫn chưa mọc, Nguyễn Mỹ Vân bỗng trúng hai vé du lịch mười nước châu Âu, mẹ Tiểu Lị nhà hàng xóm rất ganh tị.
“Ai cũng tới siêu thị bốc thăm trúng thưởng, sao có mỗi chị trúng giải đặc biệt, hên gì mà hên thế.”
Nguyễn Mỹ Vân vui khôn xiết.
Hoàn Năng có rất nhiều công ty con, nhưng Nguyễn Mỹ Vân chỉ nhớ được duy nhất bất động sản Vạn Cạnh, còn công ty du