Editor: SQ
_____________________
Bố con thương con nhiều lắm nha
Trong sân nhà hẻm Đồng Hoa có một cây nhót tây.
Cây đó được Mạnh Huy trồng lúc Mạnh Thính Chi học tiểu học, không phải giống tốt, chua gần chết, ngoài đặc tính thuần tự nhiên mà Nguyễn Mỹ Vân tự cho là tốt thì không còn tìm ra được điểm nào để khen.
Trình Trạc may mắn được ăn thử, chua không tả nổi.
Sau khi kết hôn, anh thường xuyên cùng Mạnh Thính Chi về hẻm Đồng Hoa ăn cơm.
Anh rất thích mảnh sân này, lần nào về cũng thích đứng bên cửa sổ tầng hai, lặng lẽ quan sát, như suy nghĩ điều gì đó.
Có một lần Mạnh Thính Chi ôm anh từ phía sau, hỏi anh đang nhìn gì, hỏi xong thì tự đáp lời mình: “Không thấy được gì hết, hồi đó đứng đây còn thấy được quảng trường Văn Nhân.”
Trình Trạc quay mặt sang, rũ mắt nói: “Không cần nhìn quảng trường Văn Nhân nữa, anh ở đây.”
Đó là Tết Đoan Ngọ đầu tiên của đôi vợ chồng trẻ.
Cây nhót tây chua cao che trời đó ra rất nhiều quả, màu vàng cam, cạnh cây đặt một chiếc thang, Mạnh Huy mua một bó ngải cứu lớn treo ở sân sau.
Gió lùa qua kẽ lá, trong phòng khách là tiếng cười nói rộn rã.
Em bé của Tiểu Lị nhà bên đã biết đi, được người bố tóc vàng là giám đốc nghệ thuật bế sang nhà họ Mạnh, nhóc con tập tễnh bước, chọc cho cả nhóm người lớn cười không ngớt.
Nguyễn Mỹ Vân trò chuyện với mẹ Tiểu Lị.
Mạnh Thính Chi ngồi bóc lựu, đầu ngón tay đẫm nước đỏ đỏ hồng hồng, càng lúc càng không nghe lọt tai nổi, không kìm được phải quay sang thầm than thở với Trình Trạc: “Sao mẹ em lúc nào cũng thế không biết, giả trân quá chừng.”
Nói xong, bản thân Mạnh Thính Chi cũng không khỏi bật cười.
Nguyễn Mỹ Vân cực kỳ hài lòng với chàng rể Trình Trạc này là chuyện rõ mười mươi, nhưng cứ một mực nói với người khác rằng thì cũng được thôi, chỉ cần tốt với Chi Chi là đủ.
Lúc chỉ có cả nhà ăn cơm, bà còn chê bai thợ tóc nhà hàng xóm rằng đã làm bố rồi mà vẫn không chững chạc tí nào, ba tháng đổi một màu tóc, màu mè hoa lá hẹ, nhìn là thấy khó chịu.
Còn khi ở trước mặt mẹ Tiểu Lị, bà Nguyễn đây, người mà giải Oscar đã thiếu bà một chiếc tượng vàng, lại có thể khen ngợi hết lời với giọng điệu ngưỡng mộ.
“Tiểu Hoàng coi bộ được lắm chứ, chị nói coi, tiệm tóc gần nhà, ngày nào cũng về nhà phụ Tiểu Lị chăm con, chị thấy nhà chị ngày nào cũng nhộn nhịp không, còn Chi Chi nhà em thì lỗ tai cây, lấy chồng rồi mà còn bận cái này cái nọ, mở phòng triển lãm lớn thế làm gì, đẻ con sớm chút mới tốt hơn chứ sao! Tiểu Trình cũng thế, cứ chiều con bé, lần nào hỏi cũng nói không gấp, tôi nôn làm bà ngoại lắm rồi, ganh tị với chị lắm đó mẹ Tiểu Lị.”
Mẹ Tiểu Lị có nỗi khổ mà không nói ra được, buông tiếng thở dài, bĩu môi nói: “Haiz, tôi có gì đâu mà đáng ganh tị, rồi cũng tới ngày chị làm bà ngoại thôi, nhìn con rể nhà chị yên tâm biết bao, tôi mới ganh tị với chị đó.”
Nguyễn Mỹ Vân xua tay, “Làm gì có, hai đứa nó không thường ở nhà, chị sướng hơn ấy chứ, bắt được rể, con gái cháu ngoại cũng ở chung, ngày nào trong nhà cũng vui vẻ nhộn nhịp.”
Bắt bẻ Mạnh Thính Chi có thể là giả, nhưng Nguyễn Mỹ Vân muốn làm bà ngoại thì đúng là thật, chỉ là Mạnh Thính Chi không chịu phối hợp.
Nguyễn Mỹ Vân đã khuyên con gái không biết bao nhiêu lần.
“Phòng triển lãm bận tới vậy hả, đẻ con ra thì mẹ giữ cho con, có tốn công sức nào của con đâu, con với Tiểu Trình muốn làm gì thì cứ làm thôi, lấy nhau hơn một năm mà chưa chịu sinh con sao mà coi được!”
Mạnh Thính Chi không đồng ý, luôn dùng một câu “Không gấp” để ứng phó.
Tối trước khi ngủ, Mạnh Thính Chi ngồi ở bàn trang điểm thoa kem dưỡng thể lên cánh tay, vừa thoa vừa nghiêm túc tâm sự với Trình Trạc về vấn đề này.
“Em biết mẹ chắc chắn có thể chăm cháu, nhưng làm vậy không đúng, làm vậy là rất vô trách nhiệm với con, tụi mình phải lớn lên cùng con chứ, anh thấy đúng không?”
Trình Trạc đi từ phòng làm việc về, đang xem tài liệu, sau khi nắm được nội dung, anh đặt lên đầu giường.
Thấy Mạnh Thính Chi quay đầu lại hỏi anh thấy đúng không, anh nhìn vào mắt cô, gật đầu, thốt ra một chữ.
“Đúng.”
Có được sự công nhận, Mạnh Thính Chi tiếp tục phát biểu suy nghĩ của mình về chuyện nuôi dạy con.
“Cho dù em bé rất nhỏ đi nữa thì cũng cần có bố có mẹ mà, nếu mới sinh con ra đã đưa con cho bà ngoại, hoặc là đưa sang nhà ông nội, tất nhiên mọi người ai cũng sẽ thương bé, nhưng nếu cả ngày không được gặp bố mẹ, bé sẽ nghĩ bố mẹ không yêu mình tí nào, bé sẽ không vui, anh thấy đúng không?”
Trình Trạc giở chăn lên, dựa vào đầu giường, bị Mạnh Thính Chi nhìn lần nữa.
Anh lại thốt ra một chữ: “Đúng.”
Mạnh Thính Chi mở miệng, định bắt đầu nói tiếp, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô đã thoa kem dưỡng thể xong, cả người tỏa mùi hoa trà thoang thoảng, đứng dậy khỏi ghế, nghịch ngợm bổ nhào lên giường, đung đưa bắp chân, chống khuỷu tay lên nệm giường êm ái, nhìn Trình Trạc với ánh mắt nghi ngờ, như đang tìm manh mối trên gương mặt anh.
Trình Trạc bị cô nhìn chằm chằm hồi lâu, thực sự không thể không để ý, anh bỏ tài liệu xuống.
“Em nhìn gì?”
Mạnh Thính Chi chuyển động đôi ngươi: “Dạo trước em nói với mẹ là tạm thời hai đứa mình chưa định có con, mẹ em nói không phải, mẹ nói chỉ có em không muốn, anh thì không nghĩ vậy, anh chỉ chiều theo em nên nói vậy thôi, em mới nói không phải, em tự tin giải thích với mẹ là con với Trình Trạc luôn có suy nghĩ giống nhau, nhưng mới nãy tự dưng em dao động——”
Đèn chỉ tụ ở đầu giường, bóng tối gần như bao trùm, Trình Trạc hỏi: “Dao động gì?”
Mạnh Thính Chi nhìn anh, càng thêm chắc chắn, “Anh nói cũng tạm thời chưa muốn có con là nói xạo chắc luôn!”
Anh mới mấp máy môi, Mạnh Thính Chi đã chỉ vào anh, ra lệnh: “Trả lời đúng sự thật! Anh xạo với em đúng không?”
Trình Trạc bất đắc dĩ nhún vai, câu trả lời rất chi là “khốn nạn”: “Đàn ông bọn anh ai cũng vậy mà.”
Mạnh Thính Chi bật cười vì tức: “Gì chứ?”
Trình Trạc thản nhiên nói: “Suy nghĩ bằng nửa th@n dưới, vợ nói gì nghe nấy, bị tình yêu làm mờ mắt, đàn ông nông cạn thế đó.”
Cưới nhau đã lâu, vậy mà anh vẫn như trước đây, chưa bao giờ nói những câu sến súa như anh yêu em các kiểu, nhưng thi thoảng sẽ tỏ ra nghiêm túc nói mấy câu còn khó đỡ hơn cả mấy lời sến súa.
Mạnh Thính Chi cảm thấy như có một dòng nước ngọt ngào và ấm áp len lỏi trong lòng, xương như cũng mềm theo.
Cô không nói gì, chỉ ngồi thẳng người dậy, giở chăn lên, chui vào lòng Trình Trạc, ôm cổ anh, ồm ồm nói: “Anh cứ vậy hoài, làm em hay nghĩ tụi mình chưa hề lấy nhau ấy, giống như vẫn còn thời yêu đương.”
Cách lớp áo ngủ mỏng, Trình Trạc vuốt v e lưng cô, “Kết hôn là nghi thức, yêu nhau là cả đời, không hề xung đột với nhau.”
Mạnh Thính Chi chưa từng nghe ai nói thế, cô chỉ từng nghe một câu thế này.
“Nhưng ai cũng nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu mà.”
Trình Trạc cười.
Mạnh Thính Chi không hiểu vì sao anh cười, hai người nhìn nhau ở khoảng cách cực gần, Mạnh Thính Chi thấy chính mình trong con ngươi trong veo của anh, nghe thấy giọng nói của anh như gió xuân lướt qua.
Dịu dàng và bao dung, xem cô là trời đất, cũng là đất trời của cô.
Anh nói: “Anh ở trong nấm mồ này với em mà, sợ gì chứ.”
Mạnh Thính Chi không đáp, hồi lâu sau mới gật đầu, ôm cổ anh lần nữa, vùi mặt vào cổ anh, đầu tiên là đáp tiếng “Ừm”, một chốc sau như đã có được quyết định, nói: “Đợi sang năm, sang năm tụi mình có con nha anh.”
.
Quá trình chuẩn bị mang thai diễn ra suôn sẻ, vào thời điểm giao mùa xuân hạ của năm sau, Mạnh Thính Chi đến bệnh viện khám thai lần đầu tiên.
Khi đó, phòng triển lãm của Mạnh Thính Chi đã rất nổi tiếng, với sự đồng ý của Mạnh Thính Chi, Trình Trạc điều động một ít nhân viên của Chính Duệ sang hỗ trợ một số hoạt động.
Công việc của cô ít đi hẳn, nhưng cô không vẫn không rảnh rỗi.
Vì kế hoạch mới của Mạnh Thính Chi chính là vẽ sách tranh cho bạn nhỏ chưa ra đời.
Lúc còn bé thì màu sắc tươi tắn sáng sủa, nhìn tranh thấy vui là được, sau này khi bạn nhỏ lớn hơn một tí, cô sẽ nghĩ ra mấy câu chuyện ngắn để con tập nhận mặt chữ và đồ vật.
Vừa rảnh rỗi vừa không có công việc, thỉnh thoảng Trình Trạc sẽ dẫn cô đến công ty đi làm cùng mình.
Anh đi họp, họp xong quay lại thì trời đã ngả chiều tối, Mạnh Thính Chi nằm nghiêng trên chiếc ghế cho phụ nữ mang thai trong phòng làm việc của anh, đắp một chiếc chăn nhỏ, tay còn đang cầm quyển vẽ nháp.
Cô đến đây rất nhiều lần, nhân viên trên tầng làm việc của Trình Trạc cũng biết mặt Mạnh Thính Chi, cũng biết cô đang mang thai, mà sếp Trình thương vợ số một không yên tâm để vợ ở nhà một mình, cộng thêm sợ cô buồn chán, chỉ trừ khi đi công tác xa, còn hầu như đi đâu anh cũng dẫn vợ theo.
Mạnh Thính Chi hiền lành và dễ gần, cô ngồi mãi trong phòng làm việc thấy chán, xuống lầu mua sữa nóng.
Nhân viên thấy cô thì nhiệt tình chào hỏi, ai cũng gọi cô là cô giáo Mạnh.
Mặc dù Mạnh Thính Chi cũng không thích bị gọi là vợ chủ tịch các kiểu, nhưng cô rất tò mò, tại sao mọi người lại thống nhất gọi cô là cô giáo Mạnh?
Sau này lúc trò chuyện với nhân viên ở phòng thư ký mới biết, hóa ra là có một lần Trình Trạc nhận phỏng vấn, khi được hỏi về chuyện cá nhân, người phỏng vấn nói “là vợ của chủ tịch Vạn Cạnh”, lúc đó Trình Trạc lập tức sửa lời người ta.
“Vợ tôi có sự nghiệp riêng của cô ấy.”
Thế là, mọi người xem phỏng vấn đã tự động sửa cách gọi để tránh “thiên lôi”, với cả gọi bằng vợ chủ tịch nghe quá mức xa lạ, ai từng gặp Mạnh Thính Chi cũng cảm nhận được rằng cách gọi đó không phù hợp với cô.
Cô Mạnh vẫn hay hơn, hiền lành lẫn chuyên nghiệp.
Mạnh Thính Chi không hay biết gì về cuộc phỏng vấn mà mấy cô ấy nói.
Nhưng nhớ lại thì trong khoảng thời gian đó cô phải chạy qua chạy lại giữa Thân Thành và Tô Thành, ngay cả thời gian nghe điện thoại của Nguyễn Mỹ Vân cũng không có, Trình Trạc sống rất kín tiếng, cũng không phải truyền thông của giới giải trí nên cô không để ý, không biết được cũng hợp tình hợp lý.
Trình Trạc đang họp ở tầng dưới, một mình cô quay về phòng làm việc của anh, dùng máy tính tìm kiếm trang web mới hỏi được, nhập từ khóa vào.
Video hiện lên.
Khá dài, 37 phút.
Mạnh Thính Chi không có đủ kiên nhẫn để nghe phần phân tích về ngành dài lê thê, cô cũng không hiểu mấy thuật ngữ chuyên môn đó, chỉ xem qua loa chốc lát, rồi kéo thanh tiến trình video ra phía sau.
Đúng là khi nói đến chuyện cá nhân, bầu không khí buổi phỏng vấn thay đổi hẳn.
Phóng viên hỏi quan điểm của Trình Trạc về hôn nhân.
Trước đó Trình Trạc trả lời câu nào cũng trôi chảy, nhưng đến câu này, anh im lặng một lúc.
Mạnh Thính Chi nhìn người đàn ông mặc vest đi giày da trên màn hình, chợt nhớ đến một tin đồn về anh ở trường trung học số 14.
Lúc anh học lớp luyện thi ma quỷ ở cầu Đàm Phức, lúc giải đề thì nhàn nhã xoay bút, nhưng khi đọc «Đỏ