Trần Trường Sinh thật sự rất tức giận.
Trước đại triêu thí hắn bỗng nhiên tẩy tủy thành công, thậm chí là hoàn mỹ tẩy tủy, mặc dù cả quá trình hắn đều trong trạng thái hôn mê, không biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn biết chắc có liên quan tới hắc long.
Hiện tại hắn còn sống, có thể đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh tiện đà ở Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo, tinh quang động kinh đô, tất cả đều nhờ hắc long ban cho.
Hắc long đối với hắn mà nói, là nhân vật còn quan trọng hơn cả ân nhân cứu mạng, lúc này nhìn vết thương như đang chảy máu giữa mi tâm của hắc long, nhìn sâu trong vết thương mơ hồ có thể thấy được bạch cốt, có thể tưởng tượng nó phải chịu đựng đau đớn đến cỡ nào, làm sao có thể không động dung cho được.
Đúng vậy, trong truyền thuyết hắc long là một con ác long, Giáo Hoàng đại nhân lúc trước ở Ly cung cũng từng nói như thế, nhưng cho dù nó từng gây tội ác ngập trời thế nào ở kinh đô, bị Vương Chi Sách lừa gạt tù đầy dưới lòng đất mấy trăm năm cũng chưa đền hết tội, nhưng làm sao có thể bị hành hạ như thế?
Hắc long yên lặng phiêu du tại không trung, nghe thanh âm tức giận chất vấn của Trần Trường Sinh, cảm xúc trong hai tròng mắt vô cùng bình tĩnh, không có đau đớn, không có sợ hãi, không có theo tâm tình của hắn mà tức giận, càng không có cảm động, chỉ là một phiến lạnh lùng, không có chút tâm tình nào cả.
Ở dưới cái nhìn đạm mạc của nó, Trần Trường Sinh cảm giác mình tựa như kẻ ngốc, hắn không rõ tại sao lại vậy, cảm thấy rất lúng túng, nghĩ thầm chẳng lẽ mình hiểu lầm điều gì sao?
Qua thời gian rất lâu, hắn cảm thấy cần thiết phải xua tan trầm mặc, có chút do dự hỏi: "...!Sau hôm đó, đây là lần đầu tiên ta tới gặp ngươi, ngươi không sao chớ?"
Hắc long không đáp, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Đúng như lời lúc trước, mặc dù Trần Trường Sinh không rõ hôm đó trong không gian dưới lòng đất lần đầu tiên Tọa Chiếu xảy ra những chuyện gì, nhưng biết chắc là được hắc long trợ giúp, mới có thể tránh được kiếp nạn lần đó.
"Ta cũng không biết cảm tạ ngươi như thế nào, không thể làm gì khác đành phải mang theo chút ít đồ ăn mà ngươi vẫn thích."
Hắn đem con dê nướng nguyên con mua trong phố mang ra, đặt tại trên mặt đất phía trước hắc long , mùi thơm xông vào mũi cùng với sóng nhiệt trong nháy mắt tỏa ra, nhưng lại nhanh chóng bị không khí lạnh lẽo nơi đây làm ngưng lại.
"Ngươi mau mau ăn thịt dê đi, nhưng cũng đừng nóng nảy quá."
Hắn nhìn lớp mỡ dần dần ngưng kết trên đùi dê, nhắc nhở nói.
Sau đó hắn tiếp tục lấy ra rất nhiều món ăn, gà nướng, đuôi nai nướng, vịt quay, dưa chua xào thịt trâu, nước đậu hủ, hỏa phượng quả...!không bao lâu, trên mặt đất đã bày chi chít mấy chục món ăn.
Trong tròng mắt hắc long hiện lên một đạo sáng ngời, nhưng vẫn không có động tác, cũng không nói gì.
Trần Trường Sinh cảm thấy có chút khác thường.
Mấy lần trước đến chỗ này , hắc long trừ việc dạy hắn long ngữ, trên căn bản cũng rất ít nói chuyện với hắn, không biết có phải là bởi vì khinh thường hay là bởi vì long ngâm quá phí sức hay không, nhưng cũng sẽ không an tĩnh tựa như hôm nay.
"Sao thế? Tức giận vì thời gian dài như vậy ta không tới thăm ngươi ư?"
Hắn nhìn hắc long giải thích nói: "Hôm đó ta tỉnh lại trong Quốc Giáo học viện, không biết ai đã đưa ta về , sau khi phát hiện tẩy tủy thành công, ta lập tức nghĩ tới tìm ngươi, nhưng không biết ai đã lấp giếng ...!Ta nghĩ có thể chính là người đưa ta về Quốc Giáo học viện, sau đó ta phải chuẩn bị cho đại triêu thí, những ngày qua một mực xem thiên thư bia trong Thiên Thư lăng, thật sự không có thời gian để tới đây."
Thật ra hắn không cần giải thích nhiều như vậy.
Nhưng hắn vẫn muốn giải thích.
Ánh mắt của hắn vô cùng sạch sẽ, vẻ mặt vô cùng thật tình.
Không biết vì nguyên nhân gì, râu rồng nhẹ nhàng phiêu lên, ở dưới quang huy của dạ minh châu huy vũ mấy cái, tỏ vẻ chính mình sau đó sẽ hưởng dụng cung phụng của hắn.
Trần Trường Sinh rốt cục mới bình tâm, bắt đầu nói chuyện với hắc long.
"Thật sự cám ơn ngươi, nếu không ta cũng không thể đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh."
Hắn đem chuyện đại triêu thí tỉ mỉ kể lại một lần, sau đó nói đến đại triêu thí ban bảng , Giáo Hoàng đại nhân tự mình đeo vòng nguyệt quế cho mình.
Hắn không nhắc tới chuyện đã xảy ra trong Lăng Yên các, nhưng chút ít phong cảnh cùng chuyện xưa bên bia lư ở Thiên Thư lăng, lại kể lại rất kỹ càng.
"Ta đã xem rất nhiều bản sao của thiên thư bia, nhưng trước lúc vào Thiên Thư lăng, thật ra vẫn có ảo tưởng nào đó, nghĩ có thể là bi văn phức tạp kia có phải dùng long ngữ để viết hay không ."
Trần Trường Sinh nhìn hắc long cười nói: "Ta khi còn bé đã đọc qua long ngữ, lại được ngươi dạy nhiều ngày như thế, nếu như bi văn thật sự là long ngữ, ta thoạt nhìn tự nhiên sẽ hiểu dễ hơn người khác."
Ánh mắt hắc long nhìn hắn tràn đầy đùa cợt cùng khinh miệt.
Hắn có chút ngượng ngùng, cười hắc hắc mấy tiếng, nói: "Cho đến lúc vào Thiên Thư lăng thấy được bi văn, ta mới biết mình suy nghĩ nhiều rồi."
Đây vốn là chuyện có chút quẫn bách, nhưng hắn cười rất vui vẻ.
Tiếng cười dần dần bình tức, hắn nhìn hắc long thật tình nói một câu, thời điểm nói những lời này, ánh mắt của hắn cực kỳ nghiêm túc, thậm chí lộ vẻ có chút ngưng trọng.
"Ở Thiên Thư lăng xem bia hơn hai mươi ngày, ngày cuối cùng ta xem hết mười bảy tấm bia ở tiền lăng, cuối cùng phát hiện một cái bí mật...!tinh thần có thể di động ."
Lúc trước ở trong Ly cung nói chuyện với Giáo Hoàng đại nhân, hắn cũng không nhắc tới chuyện này.
Nhưng hắc long đối với sự tín nhiệm của hắn lại chẳng thèm ngó tới, thậm chí cảm thấy buồn cười bởi vì hắn nghiêm túc và ngưng trọng, trong mắt đùa cợt cùng khinh miệt càng thêm nồng đậm.
Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, qua một hồi mới kịp phản ứng.
Rồng là sinh vật bay cao nhất thế gian , có thể phá vân, có thể đi trên chín tầng trời, vương tộc trong loài rồng cao cấp nhất như huyền sương cự long, trong truyền thuyết sau khi trưởng thành còn có thể tự do bay lượn trong tinh hà.
Cho dù hắc long chưa từng tự do phi hành trong tinh không, nhưng làm sao nó có thể không biết tinh thần có thể di động chứ?
Phát hiện hoàn toàn lật đổ thường thức, thậm chí trái với chân lý trong suy nghĩ của hắn, đối với hắc long mà nói lại là chuyện bình thường nhất, hắn nghiêm túc ngưng trọng nói cho hắc long biết tinh thần có thể di động , giống như vô cùng thận trọng nói cho cá biết đáy nước là an tĩnh , nói cho chim biết mây chính là hơi nước...
"Ta lại nghĩ nhiều rồi."
Hắn nhìn hắc long có chút bất đắc dĩ nói, lại có chút ít mơ hồ: "Nếu nói như thế, hẳn là rất nhiều người cũng biết mới đúng, nhưng tại sao thủy chung cũng không có người đề cập tới chuyện này?"
Hắc long vẫn không để ý đến hắn.
Trần Trường Sinh không thể làm gì khác đành phải bỏ qua