Gió rét đột nhiên yên lặng, dạ minh châu đột nhiên phát sáng.
Thánh Hậu nương nương xuất hiện trước mặt của nàng, liếc mắt nhìn đạo khóa sắt ở mắt cá chân nàng, nói: "Trà không sai, người như thế nào?
Tiểu cô nương cảnh giác quan sát nàng, không nói gì.
Thánh Hậu nương nương nhìn nàng nói: "Thà rằng hao tổn chân long huyết trên mi tâm cũng phải giúp Trần Trường Sinh, chuyện ngươi muốn làm chẳng lẽ thật cho là có thể giấu diếm được người khác sao?"
Tiểu cô nương đặt chén trà xuống, vẻ mặt hờ hững nói: "Ta không biết ngươi muốn nói điều gì.
"
Thánh Hậu nương nương bình tĩnh nói: "Vô luận ngươi muốn để hắn đi giúp ngươi lấy vật gì, hay là giúp ngươi truyền lời về Long tộc, hoặc là nghĩ biện pháp phá tù trận của Vương Chi Sách, đều không thể, bởi vì tuổi hắn quá nhỏ, muốn thỏa mãn yêu cầu của ngươi, ít nhất còn cần hai trăm năm nữa.
"
Tiểu cô nương đến lúc này mới hiểu chính mình an bài toàn bộ đều ở trong lòng bàn tay nữ nhân kinh khủng này, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm, nói: "Vậy thì thế nào?”
"Trần Trường Sinh ở trước mặt ngươi đã nói rất nhiều chuyện, nếu ngươi nghe qua, cũng nên biết, hắn rất khó sống tới hai mươi tuổi, cho nên kế hoạch của ngươi về căn bản khả năng thành công bằng không.
"
Thánh Hậu nương nương nói: "Nếu như ngươi giúp ta làm chuyện này, mười năm sau ta sẽ để ngươi đi ra ngoài.
"
Tiểu cô nương đồng tử co lại, càng thêm yêu dị, nói: "Chuyện gì?"
Thánh Hậu nương nương chắp tay nhìn về đạo ánh sáng ám phía trên, trầm mặc một lát rồi nói: "Giúp ta biết rõ Trần Trường Sinh đến tột cùng là ai.
"
Tiểu cô nương ngơ ngẩn, có chút không hiểu những lời mà mình nghe được.
Trần Trường Sinh không phải là Trần Trường Sinh sao, hắn còn có thể là ai?
"Ta muốn biết cụ thể hắn là ai, bệnh trong thân thể từ đâu mà có, tại sao Kế đạo nhân phải thu dưỡng hắn, những lời Giáo Hoàng thảo luận với hắn ở Ly cung có mấy phần là thật, mấy phần là giả.
"
Thánh Hậu nương nương thu hồi ánh mắt, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương, một đạo uy áp kinh khủng khó có thể hình dung, trong nháy mắt bao phủ không gian dưới đất cực kỳ rộng lớn, tuyết sương trên mặt đất cũng biến thành bụi phấn.
Tiểu cô nương thanh âm khẽ run lên, nói: "Làm sao ta có thể biết những chuyện này?"
"Bởi vì hắn rất tin tưởng ngươi, chuyện này trọng yếu phi thường.
" Thánh Hậu nương nương nhìn nàng nói.
Tiểu cô nương giống như muốn giải thích điều gì, gấp giọng nói: "Ta cũng không biết tại sao hắn tín nhiệm ta.
"
Thánh Hậu nương nương bình tĩnh nói: "Có thể bởi vì lần thứ nhất gặp ngươi, hắn đã nói quá nhiều, cho nên hiện tại hắn không thèm để ý đem toàn bộ mọi thứ nói cho ngươi biết.
"
Tiểu cô nương trầm mặc chốc lát, nói: "Chuyện này không hề có lý.
"
Thánh Hậu nương nương lẳng lặng nhìn nàng nói: "Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất.
"
Tiểu cô nương không hiểu, hỏi: "Nguyên nhân gì?"
Thánh Hậu nương nương lạnh nhạt nói: "Ngươi không phải là người.
"
Tiểu cô nương nhíu chặt chân mày, có chút không vui.
"Nếu như! Ma Quân và Giáo Hoàng đứng trước mặt ta, ngươi nói ta sẽ tin tưởng lời của ai chứ?"
Thánh Hậu nương nương nhìn nàng hỏi, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.
Tiểu cô nương càng không thể hiểu được.
Địch nhân lớn nhất cùng đồng bạn đáng tin cậy nhất, điều này cần suy nghĩ hay sao?
Thánh Hậu nương nương không cho nàng thời gian suy nghĩ, nói: "Như thế nào?"
Tiểu cô nương nhìn xương gà trong gói giấy cùng tàn trà trong chén, mở trừng hai mắt, nói: "Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi thả ta, ta sẽ theo hắn, đem tất cả hành tung của hắn báo cáo cho ngươi.
"
Nàng đưa tay đến phía sau, đem khóa sắt kéo ra, nhìn Thánh Hậu nương nương, thật tình nói: "Ngài có thể đem thứ này chặt gãy trước không, cám ơn a.
"
Thánh Hậu nhìn nàng bình tĩnh nói: "Cần gì phiền toái như thế.
"
Nói xong câu đó, nàng đi tới trước mặt tiểu cô nương, giơ tay phải lên, đưa về phía mi tâm, tựa như muốn khẽ vuốt sợi tơ máu kia.
Tiểu cô nương đồng tử co rút, cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Thời khắc lúc trước trong mắt nàng chợt lóe lên giảo hoạt đã sớm biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại sợ hãi bất an.
Nàng tóc đen bay lên, khúc khích rung động trên không trung.
Môi của nàng khẽ mở ra, sắp sửa hét lên giận dữ.
Nhưng nàng không thể làm được gì, thậm chí ngay cả né tránh bàn tay của Thánh Hậu cũng không làm được.
Tay phải của Thánh Hậu nhìn như rất tùy ý hạ xuống, nhưng giống như thiên địa tương hợp, không thể tránh khỏi.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Tay phải của Thánh Hậu rơi vào mi tâm của nàng, che lên sợi tơ máu kia.
Thân thể tiểu cô nương kịch liệt run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đồng tử tiệm hoán, lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ.
Một lát sau, Thánh Hậu chậm rãi thu tay.
Theo động tác của nàng, một đạo long ảnh màu đen bị rút ra từ trong huyết tuyến trên mi tâm của tiểu cô nương
Đạo long ảnh màu đen kia dài chừng nửa thước, to bằng ngón tay, liều mạng giãy dụa, nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi bàn tay của Thánh Hậu, từng tấc một rời khỏi mi tâm của nàng.
Đạo long ảnh này như thực như ảo, tựa như có sinh mệnh, rồi lại rõ ràng không phải sinh vật nào đó.
Đây không phải hình ảnh thu nhỏ của hắc long, mà là long hồn
Thánh Hậu đã đem long hồn rút ra từ trong thân thể hắc long.
Cuối cùng, đạo long hồn màu đen này hoàn toàn bị kéo ra.
Tiểu cô nương mi tâm huyết tuyến trở nên càng ngày càng đỏ sẫm, mặt ngoài dần dần ngưng ra một viên huyết châu, thật sự sắp biến thành một cái nốt ruồi chu sa.
Theo long ảnh bị rút ra, tiểu cô nương trở nên dị thường mỏi mệt , suy yếu nằm bệt trên mặt đất.
Thánh Hậu nương nương từ bên hông gỡ xuống một chiếc ngọc như ý.
Thế nhân đều biết, Thánh Hậu nương nương có hai món đồ luôn ở bên người.
Trên tóc của nàng có cành ô mộc trâm, đầu trâm đỏ bừng, tựa như thấm đẫm máu tươi, phần đuôi hơi tổn hại, đã cực kỳ cũ kỹ, nhưng lại chưa bao giờ đổi khác, bởi vì đó là cây trâm xếp thứ ba trên Bách Khí bảng.
Còn có một món đồ khác, chính là như ý hàng năm luôn thắt ở bên hông nàng, chẳng qua dĩ vãng cho tới bây giờ không ai biết khối như ý này có diệu dụng gì, có thể sánh ngang với ô mộc trâm kia.
Một khắc sau, Thánh Hậu nương nương đem hồn phách hắc long rót vào như ý, việc này nhìn như đơn giản, thậm chí giống như động tác của giang hồ thuật sĩ, trên thực tế là đại thần thông cao cấp nhất thế gian.
Ngọc như ý nhất thời sống lại, biến thành một con tiểu hắc long.
Tiểu hắc long lẳng lặng nằm yên ở trong lòng bàn tay của Thánh Hậu, nhìn như rất suy yếu, nhưng ánh mắt của nó rất mãnh liệt, vô tận oán độc, nhìn chằm chằm vào mắt của Thánh Hậu.
"Ngươi là Long tộc, huyết mạch trời sinh cô đọng, ly hồn đoạt phách, chỉ cần thời gian không lâu, đối với ngươi không có bất kỳ tổn hại gì, lại nói nếu như không phải tự ngươi hao tổn chân long huyết, cho dù là ta cũng không có cách nào chiếm một trong ba luồng long hồn của ngươi, cho nên muốn oán hận, tựa như ngươi phải oán hận chính mình trước mới đúng.
"
Thánh Hậu nhìn tiểu hắc long trong lòng bàn tay, bình tĩnh nói: "Ly hồn không thể trở về, kết quả cuối cùng khốc liệt như thế nào, ngươi hẳn phải rất rõ ràng, cho nên lần này đi Chu viên, tự giải quyết cho tốt.
"
Đêm xuân sáng rực như ban ngày, cây xanh dưới ánh sao thậm chí lộ ra sinh cơ càng thêm bừng bừng, Thánh Hậu rời khỏi bờ giếng, tùy ý đi lại ở Bắc Tân