Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: "Đúng rồi, ta tên là Trần Trường Sinh."
"Ta biết rồi." Lạc Lạc cười đáp lời.
Nàng đương nhiên biết tiên sinh tên là Trần Trường Sinh, mặc dù nàng chưa từng hoài nghi hắn, nhưng nếu nàng muốn bái hắn làm thầy, tộc nhân ở Bách Thảo Viên đã sớm thông qua các loại phương pháp, đem Trần Trường Sinh tra xét rõ ràng.
Nàng biết hắn đến từ một trấn nhỏ tên là Tây Ninh, biết hắn biết Đường Tam Thập Lục, thậm chí biết hắn làm sao lại vào Quốc Giáo học viện, cho nên nàng tin chắc, tiên sinh khẳng định không phải một người bình thường.
Nàng nghĩ tới một chuyện, có chút bận tâm nói: "Tiên sinh, vừa rồi ta nói chuyện với vị Thiên Đạo viện giáo dụ kia như thế có phải là không ổn hay không?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Phải, quả thật có một chút, liên quan gì tới ngươi, những lời này thật ra có thể nói thành, liên quan tới ngươi cái rắm a."
Nói xong câu đó, hắn nở nụ cười, Lạc Lạc cũng nở nụ cười, rất vui vẻ, nàng cảm thấy, được ở cùng với tiên sinh thật là vui vẻ thoải mái, chuyện này rất tốt, sau đó nàng lại nghĩ tới chuyện trước khi Thiên Đạo viện giáo dụ đến.
"Người của Đông Ngự thần tướng phủ tại sao lại tìm đến tiên sinh?"
"Có một số chuyện."
Trần Trường Sinh không biết nên trả lời như thế nào, nhìn bộ dáng của tiểu cô nương rất tò mò, hỏi: "Ngươi biết Đông Ngự thần tướng phủ sao?"
Lạc Lạc nói: "Phượng sào trong truyền thuyết, làm sao có thể không biết được."
Nếu nói là phượng sào, tự nhiên là liên quan đến thiên phú huyết mạch của Từ Hữu Dung.
Trần Trường Sinh hỏi: "Ngươi biết Từ Hữu Dung sao?"
"Bản thân ta cũng muốn được biết nàng."
Lạc Lạc có chút tiếc nuối nói: "Lúc ta tới kinh đô, nàng đã tới phía nam, không còn cơ hội gặp mặt."
Trần Trường Sinh nhớ tới đánh giá của Đường Tam Thập Lục về Từ Hữu Dung, khuyên: "Lạc Lạc, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng không nên so đấu với nàng làm gì, chúng ta không nhất thiết phải so sánh mạnh yếu với người khác làm gì, chỉ cần chúng ta có thể tiến bộ, đó chính là mạnh mẽ thật sự."
Lạc Lạc nghĩ hắn hiểu lầm chuyện gì, cười nói: "Nàng là chân phượng chuyển thế, độc nhất vô nhị, ngay cả mọi người trong nhà ta đều rất thưởng thức nàng, từ lúc còn nhỏ, vẫn mang nàng ra để khích lệ ta, nhưng ta thật sự không muốn cùng nàng so sánh điều gì, nghe nói nàng rất tốt, trừ tính tình hơi lạnh lùng ra, nếu so với phía nam Thần Quốc Thất Luật cái gì đó tốt hơn nhiều, ta thật ra chỉ muốn gặp nàng, ta muốn làm bằng hữu với nàng, tiên sinh, ngươi nói xem như vậy tốt hay không tốt chứ?"
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ta với nàng...!Quan hệ không được tốt."
Nghe lời này, Lạc Lạc hơi giật mình, sau đó nghĩ tới điều gì, nói: "Tiên sinh quả nhiên thích gạt người."
Trần Trường Sinh có chút buồn bực, hỏi: "Ta gạt người ở chỗ nào?"
"Tiên sinh vốn nói mình là người bình thường."
"Ta chính là người bình thường."
Lạc Lạc che miệng cười, nói: "Người bình thường...!Làm sao có thể quan hệ không tốt với nàng chứ?"
Trần Trường Sinh cứng họng, bởi vì lời nàng nói có đạo lý.
Nếu quả thật là người bình thường, căn bản không thể nào phát sinh bất cứ quan hệ nào với Từ Hữu Dung ở trên chín tầng mây, nếu như không có bất cứ quan hệ nào, làm sao có thể quan hệ không tốt chứ?
Lạc Lạc nhìn ánh mắt của hắn, không cười nữa, mà thật tình nói: "Tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, ta cũng sẽ không thích nàng, cũng không muốn làm bằng hữu với nàng nữa."
Trần Trường Sinh giật mình, hỏi: "Vì sao chứ?"
Lạc Lạc đương nhiên nói: "Bởi vì tiên sinh cùng nàng quan hệ không tốt, khẳng định nàng không phải người tốt."
Trần Trường Sinh thở dài, nói: "Chuyện này hình như không có lý lẽ?"
Lạc Lạc nói: "Tiên sinh là sư trưởng, dĩ nhiên ta phải nghe theo ngươi rồi, chuyện này không phải là lý lẽ hay sao?"
Trần Trường Sinh đối với chuyện này không còn lời nào để nói, bảo nàng ngồi xuống, sau đó đưa tay ra.
Lạc Lạc nhất định phải bái hắn làm thầy, là bởi vì nàng ở phương diện tu hành gặp phải chút vấn đề cực kỳ khó giải quyết.
Bất kỳ pháp môn tu hành nào đều có phương pháp vận hành chân nguyên xứng đôi với nó, chỉ có nắm giữ hoàn toàn, mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của pháp môn tu hành, vấn đề của nàng chính là nàng không thể dựa theo phương pháp ghi trên sách để vận hành chân nguyên trong cơ thể.
Mà trong cái đêm Ma tộc cường giả ám sát nàng, Trần Trường Sinh dùng tám chữ chứng minh hắn có thể giải quyết vấn đề này, ít nhất là có khả năng trên phương diện này.
Trần Trường Sinh đã đem tên của nàng viết trên danh sách của Quốc Giáo học viện, hắn muốn chịu trách nhiệm đối với tu hành của nàng.
Hắn biết đại khái vấn đề của nàng là gì, như vậy bài học đầu tiên của hắn, tự nhiên cũng muốn bắt tay vào làm từ phương diện này, đầu tiên hắn muốn xác nhận tình hình chân nguyên trong cơ thể nàng.
Xuân phong ùa vào cửa sổ, nhẹ phẩy trang sách cùng làn váy, Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc ngồi đối diện nhau ở trên sàn gỗ đen bóng, hắn nhắm mắt tĩnh tư thanh tâm trong chốc lát, ý bảo Lạc Lạc đưa tay phải ra, sau đó giơ tay phải của mình lên, chậm rãi đặt vào cổ tay của nàng.
Động tác của hắn rất tùy ý, lại rất chính xác, ngón trỏ cùng ngón giữa giống như là một thanh kiếm mở ra mũi nhọn, hàn quang tỏa ra bốn phía, chính xác chí cực rơi vào trên mạch môn của nàng, song thời khắc thực sự chạm vào, lại vô cùng nhu hòa, giống như là lá rơi mùa thu, không để cho bùn đất dưới tàng cây kinh sợ chút nào.
Lạc Lạc mở thật to mắt, nhìn ngón tay hắn đặt tại cổ tay của mình, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.Nàng từ thuở nhỏ cẩm y ngọc thực, kiến văn quảng bác, không biết đã gặp qua bao nhiêu thầy thuốc, tự nhiên biết bắt mạch nhìn như tầm thường này là giỏi đến cỡ nào.
Chẳng lẽ tiên sinh còn là một danh y?
Thời điểm nàng giật mình nghĩ tới chuyện này, Trần Trường Sinh cũng rất giật mình, bởi vì hắn có thể cảm nhận tinh tường, ngón tay truyền đến mạch đập của tiểu cô nương này mạnh mẽ như vậy, rõ ràng giống như là trống trận, vấn đề là...!tiếng trống quá mức dày đặc, mạch đập làm sao có thể nhanh đến như thế!
Ngón tay của hắn giống như bị mặt trống bắn ngược lại như mưa rơi, trong nháy mắt thu hồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang ánh mắt của nàng, nhìn đôi mắt trong trẻo bình tĩnh, xác nhận nàng không phải vì vô cùng kích động mà dẫn đến mạch đập quá tốc độ, suy tư một lát, lần nữa đem hai ngón tay đặt đến cổ tảy của nàng, không nghĩ tới ngón tay vẫn truyền đến cảm giác như thế.
Tần số tim đập của Lạc Lạc gấp đôi phạm vi bình thường!
Nếu là người bình thường, tần số tim đập duy trì nhanh như thế, nhất định sắc mặt ửng hồng, choáng váng chảy mồ hôi, thời gian lâu hơn một chút, nói không chừng sẽ trực tiếp vỡ mạch máu mà chết!
Nhưng...!Lạc Lạc không có bất kỳ phản ứng nào, nhìn qua cực kỳ bình thường, ngay cả mạch máu cũng cực kỳ vững vàng, nguyên do tại sao?
Trần Trường Sinh không thu tay lại, chuyên tâm thể nghiệm mạch đập của nàng, quan sát mạch tượng của nàng, nhíu mày càng ngày càng cấp, cho đến qua thời gian rất lâu sau, phát hiện tim của nàng đập mấy lần chẳng những không có theo