Sương Nhi qua một lát mới giật mình tỉnh lại.
Nàng hiểu được, thiếu niên đạo sĩ này cũng không phải muốn cố ý đùa cợt, trêu chọc chính mình, mà thật sự không để ý đến lời của mình, nhìn gương mặt đối phương thật sự bình tĩnh, nàng chẳng biết tại sao càng thêm tức giận .
Nàng oán hận nói: "Ngươi sẽ chết ."
Trần Trường Sinh mở to hai mắt, nói: "Mọi người đều sẽ chết."
Sương Nhi nói: "Ngươi biết ta không có ý này."
Trần Trường Sinh rất chân thành nói: "Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết những chuyện này."
Sương Nhi sắc mặt rất khó coi, nói: "Phu nhân muốn từ hôn, ngươi đồng ý là được, sẽ có hồi báo, cần gì phải giận dỗi mà nói tới để từ hôn? Chẳng lẽ cảm thấy như vậy có thể vớt vát chút thể diện hay sao? Nếu thật như vậy cũng chẳng sao, đến cuối cùng còn muốn đổi ý làm gì? Cố tình làm vậy cũng chẳng có ích lợi gì."
"Thật ra...!Ta thật sự tới để từ hôn , các ngươi có tin hay không cũng không quan trọng, chỉ là hiện tại ta quả thật không muốn từ hôn nữa."
"Tại sao?"
Trần Trường Sinh nghiêng đầu chân thành suy nghĩ một lát, trên gương mặt non nớt dần dần hiện lên nụ cười, bởi vì hắn đã tìm được lý do để thuyết phục chính mình, nói: "Bởi vì...!Các ngươi chưa từng hỏi tên của ta."
Sương Nhi càng nghe càng không hiểu.
"Từ khi vào phủ cho đến bây giờ, cả phu nhân lẫn ngươi đều chưa từng hỏi tên ta."
Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình nói: "Ta tên là Trần Trường Sinh, ta biết tên này rất tầm thường, nhưng sư phụ ta hi vọng ta có thể trường sinh bất lão, ý nghĩa rất tốt, cho nên vẫn dùng cái tên này."
Nói tới đoạn này, ánh mắt của hắn phát sáng, vẻ mặt cực kỳ đoan chánh.
Sương Nhi đột nhiên cảm giác thiếu niên đạo sĩ nhìn như bình thường này, trên người tỏa ra sáng bóng, đại khái có thể coi là khí chất chân thành hay sao? Nàng đã hiểu lý do của hắn, một cảm giác khó diễn tả bằng lời sinh ra trong lòng.
Từ khi đi vào thần tướng phủ cho đến hiện tại, không có ai hỏi tên của hắn.
Nhưng hắn không tức giận, cũng không cảm thấy nhục nhã, vô luận đối mặt với phu nhân hay là với Sương Nhi, cũng biểu hiện lễ phép, không hề thiếu lễ số, thậm chí lộ ra vẻ trầm muộn, nhưng rất hay chính là những người muốn làm hắn không vui cuối cùng lại không vui hơn hắn
Không phải bởi vì hắn giỏi làm cho người khác không vui, mà là hắn nghiêm túc thực hiện những việc mình cho là đúng, vô luận từ hôn hay là thay đổi chủ ý, hắn đều cho rằng chuyện này chính xác , vô cùng khẳng định, thế cho nên làm cho người ta sinh ra cảm giác khó lòng hủy bỏ.
Cho nên, những người muốn làm cho hắn không vui , cuối cùng cũng sẽ buồn bực đến không chịu nổi.
Sương Nhi thuở nhỏ đã sống trong phủ thần tướng, bởi vì có tiểu thư cho nên địa vị cực cao, cho dù Thần Tướng đại nhân cùng phu nhân chưa từng nặng lời đối với nàng, nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp người giống như Trần Trường Sinh, nàng không quen cảm giác như vậy, trong vô thức sinh ra tâm tình bất an, không biết vì thuyết phục Trần Trường Sinh hay là thuyết phục chính mình, cao giọng nói nói.
"Toàn bộ đại lục, chỉ có tiểu thư nhà ta có chân phượng huyết, nàng là độc nhất vô nhị!"
"Trong bút ký của sư huynh nhà ta có một câu nói, ta vẫn cảm thấy rất có đạo lý, lúc này tặng ngươi, hi vọng sau này ngươi có thể thật tình nhận thức, hắn nói: mỗi người trên thế gian đều là độc nhất vô nhị."
Trần Trường Sinh nhìn nàng thật lòng nói.
...
...
Cuối phố dài là một cây cầu đá hình vòm đơn sơ.
Dưới cầu không phải Lạc Hà, mà là một con sông nhỏ bình thường.
Trần Trường Sinh đi tới trên cầu, quay đầu nhìn về phía phủ thần tướng, chỉ thấy nơi đó thanh tĩnh, cũng không thiếu phồn hoa, vô số viện rộng lớn đẹp đẽ, Từ phủ là nơi nổi bật, hiển hách nhất chỗ đó, không nhịn được khẽ lắc đầu.
Sau khi hắn vào kinh, hắn không đi thăm phong cảnh danh thắng, cũng không có vội vã tới Thiên Thư lăng, mà là ở bên bờ Lạc Hà rửa mặt, sau đó trực tiếp đi phủ thần tướng —— hắn muốn từ hôn.
Hắn quả thực rất vội vã, nếu như hắn và tiểu thư của phủ thần tướng kết hôn, nếu như bệnh của mình không trị nổi, cần gì liên lụy tới đối phương? Cho dù có thể chữa được, đại khái cũng cần rất nhiều năm.
Hắn không muốn làm phí hoài tuổi thanh xuân của đối phương, lại không nghĩ rằng, sẽ ở Từ phủ đối mặt với coi thường, khinh miệt, đùa cợt.
Hiện tại hồi tưởng lại, từ sau mười tuổi, trong miếu đã không còn nhận được lễ vật đối phương gửi tới, song phương cắt đứt liên lạc, nói rõ đối phương sớm đã có ý thoái hôn.
Hắn hôm nay tới kinh đô chủ động từ hôn, vốn dĩ là chuyện nước chảy thành sông, hai bên cam tâm tình nguyện, nhưng không ngờ gặp phải tình cảnh như thế, kết quả là hắn tạm thời thay đổi chủ ý.
Hắn chưa từng tu hành, cũng không phải đạo sĩ, nhưng thuở nhỏ đã đọc đạo tàng, chịu nhiều ảnh hưởng, cộng thêm bản thân mệnh đồ ảm đạm, cho nên đại đạo tam thiên, hắn cầu chính là thuận tâm ý —— nếu nói tới thuận tâm ý, chính là nói tới yên tâm thoải mái.
Vạn dặm xa xôi tới kinh đô từ hôn, là thuận theo tâm ý.
Không thoái hôn, cũng là thuận theo tâm ý —— thần tướng phủ vô lễ, hắn liền không để cho tâm ý của đối phương được như ý —— bởi vì nếu vậy, tâm ý của hắn khó lòng thuận nổi.
Dĩ nhiên, cho đến hiện tại, Trần Trường Sinh chỉ muốn để cho vị Tướng quân phu nhân đem lạnh lùng giấu sau khuôn mặt hòa ái cùng với vị nha hoàn ánh mắt chỉ biết nhìn trời lo lắng chút thôi, qua vài ngày nữa, hắn tự nhiên sẽ đem hôn thư trả về cho đối phương.
Nhân mạng quan thiên, hạnh phúc cả đời của Từ tiểu thư, vốn so với chút lạnh nhạt cùng xem thường mà mình gặp phải quan trọng hơn, hắn vẫn cho là như thế.
Chẳng qua là chuyện này đúng là làm cho hắn có chút không vui.
Có đôi khi, bản thân Trần Trường Sinh quên mất chính mình còn là một thiếu niên mười bốn tuổi, nhưng hắn cuối cùng đúng là một thiếu niên, hắn có kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình, bị sỉ nhục cuối cùng cũng cảm thấy khó chịu.
Hắn đi xuống cầu đá, ở trên quán bên cạnh đường mua hai cái bánh nướng, ngồi trên phiến đá cạnh sông, một mặt gặm bánh nướng, một mặt nhìn thần tướng phủ phía xa, trong lòng có chút cảm xúc chua xót, hắn biết loại tâm tình này từ đâu mà đến, nhưng hắn càng rõ ràng nếu để cho loại tâm tình này tràn lan, sẽ làm thân thể bị thương, hơn nữa đối với việc giải quyết chuyện này không có trợ giúp gì.
Nơi xa trên mặt Lạc Hà, buồm ảnh như vân, trên đường dài đối diện