Lạc Lạc trở về Bách Thảo viên.
Các tộc nhân biết nàng hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, bởi vī nàng vừa đi vừa nhảy nhót, bước chân nhẹ nhàng tựa như đang đi ở trên mây, bởi vī nàng ngâm nga một bài hát, thanh âm thanh thúy tựa chim hoàng anh, bởi vī đôi lông mày của nàng tựa như muốn bay vút lên.
Kim trưởng sử cùng Lý nữ quan liếc nhìn nhau, vội vàng đi tới, bọn hắn tự nhiên biết nguyên nhân điện hạ tâm tình vui vẻ, chỉ là bọn họ không nhìn thấy bên trong tàng thư quán phát sinh chuyện gì, không khỏi có chút nghi hoặc, bái sư thành công chẳng lẽ đáng mừng đến thế ư? Thiếu niên trong Quốc Giáo học viện kia đến cùng là tốt ở điểm nào?
Lạc Lạc rửa mặt đơn giản một phen, đổi sang y phục nhẹ nhàng khoan khái, từ trong tay thị nữ tiếp nhận kim mi đã được làm lạnh uống hai hớp, đi về phòng, nhìn về phía hai người nói: "Có chuyện gì thì hỏi nhanh lên, đêm nay ta muốn ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm học bài, chuyện này không thể chậm trễ được."
Kim trưởng sử thầm nghĩ điện hạ ngươi khi nào trở nên chăm chỉ học bài như thế chứ? Đương nhiên, oán thầm tự nhiên không thể nói ra khỏi miệng, hắn cười nói: "Đến chậm một chút cũng không quan trọng gì, chẳng lẽ thiếu niên kia dám làm gì điện hạ hay sao?"
"Đó là tiên sinh của ta, đừng có thiếu niên này thiếu kia như vậy, sau này......!Các ngươi cứ xưng hô hắn là Trần tiên sinh a."
Lạc Lạc nghĩ tới tiên sinh lúc đọc sách tu hành cực kỳ nghiêm túc, còn đối với thời gian cực kỳ quý trọng, nhìn hai người tỏ vẻ đáng thương nói: "Nếu như đến trễ buổi học ngày mai, tiên sinh sẽ tức giận, ta không muốn ngày thứ hai đã phải chịu mấy roi đâu."
Kim trưởng sử nghe vậy giật mình, có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, chẳng lẽ thiếu niên kia dám động roi với điện hạ nhà mình ư! Nếu như để cho đám người ở hai bờ tám trăm dặm Hồng hà biết được, chỉ sợ kinh đô này cũng sẽ bị xới tung lên!
Hắn còn đang định tìm Trần Trường Sinh giáo huấn mấy câu, bỗng nhiên cảm giác ống tay áo bị Lý nữ quan kéo nhẹ hai cái, mới chú ý tới tiểu điện hạ không hề cảm thấy không vui, vẻ đáng thương phần lớn là giả trang mà có, bên trong lại ẩn ẩn có vui mừng!
Kim trưởng sử thần sắc hơi hoảng hốt, hắn không thể nào lý giải được sự tình những ngày qua, hắn nghĩ mãi mà không rõ, thiếu niên tên là Trần Trường Sinh kia......!Thôi được, vị Trần tiên sinh kia, trừ dũng khí cùng thiện lương ra, đến cùng có bản lãnh gì, có thể làm cho tiểu điện hạ sùng bái thành ra như vậy!
"Tiên sinh không phải người bình thường."
Lạc Lạc tự nhiên biết các tộc nhân của mình đang suy nghĩ điều gì, nhìn bộ dáng Kim trưởng sử mờ mịt, nhìn thần sắc Lý nữ quan đầy lo lắng, bình tĩnh nói.
Kim trưởng sử không mở miệng, Lý nữ quan dù sao cũng thân cận với nàng hơn một chút, nhịn không được lẩm bẩm: "Ngay cả tẩy tủy cũng không thành công......!người này chính là bình thường đến mức không thể bình thường hơn mới đúng?"
Lạc Lạc nói: "Các ngươi cảm thấy một người bình thường tẩy tủy không thể thành công , có thể giải quyết được vấn đề mà cha ta cũng không giải quyết được ư?"
Kim trưởng sử có chút do dự, nói: "Hoặc là......!Là may mắn?"
Lạc Lạc nghĩ tới những chuyện lúc chiều, kiêu ngạo nói: "Không, thứ mà tiên sinh không cần nhất chính là may mắn."
Lý nữ quan không hiểu hỏi: "Đã......!nếu Trần tiên sinh này không phải người bình thường, vậy vì sao hắn lại gia nhập Quốc Giáo học viện? Hắn còn đang che giấu chuyện gì?"
"Yên lặng đọc sách tu hành, bất hiện sơn bất lộ thủy, chỉ làm con cá lặng yên bơi trong suối không người nào để ý, chỉ đợi mưa gió cuồng phong, con cá kia vượt qua long môn, biến thành cự long chân chính, nhìn xuống toàn bộ đại lục, thanh danh vang dội khắp thiên địa......"
Lạc Lạc nhãn tình càng ngày càng sáng ngời, thanh âm cũng càng lúc càng lớn, "Ý nghĩ của tiên sinh, thật sự là quá tuyệt vời!"
Kim trưởng sử cười khổ im lặng, thầm nghĩ đây là thế giới thực tại, lấy đâu ra nhiều tình tiết cố sự như thế? Điện hạ nhìn có vẻ trưởng thành rất nhiều, thì ra vẫn còn là trẻ con mà thôi.
Năm giờ sáng sớm hôm sau, Lạc Lạc tỉnh giấc rất đúng giờ —— đương nhiên, nếu như án chiếu tập quán làm việc và nghỉ ngơi bình thường , tiểu cô nương tham ngủ này khẳng định không đứng dậy được, nhưng thị nữ theo mệnh lệnh của nàng từ bốn giờ rưỡi đã bắt đầu không ngừng khua chiêng gõ trống trong viện, nàng có muốn không dậy cũng không được.
Nàng khoác xiêm y, vuốt mắt, đẩy cửa phòng, có chút căm tức lầu bầu nói: "Ầm ĩ quá mức!"
Mấy tên thị nữ gõ chiêng trống cố nén sợ hãi cùng bất an, sắc mặt tái nhợt, lúc này thấy điện hạ tức giận, càng thêm lo lắng quỳ rạp xuống đất, liên tục thỉnh tội.
"Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi."
Lạc Lạc ngáp một cái, ra hiệu cho các nàng, nói: "Các ngươi không sai, có công, tý nữa tới Lý mụ mụ nơi đó lấy bạc thưởng......!cứ theo quy củ đêm qua mà tính, có thể gọi ta thức trước năm giờ, sẽ có thưởng, nếu như ta không thức dậy, vậy thì tiền lương hàng tháng của các ngươi sẽ bị cắt hết!"
Bọn thị nữ nhìn nhau, xác nhận điện là thật sự không tức giận, cảm thấy lòng còn sợ hãi vội vàng đứng lên, khẩn trương bưng tới các loại dụng cụ, giúp điện hạ rửa mặt chỉnh lý, lại có người đem ra mười bao y phục, xin chỉ thị điện hạ nên mặc thứ gì.
Lạc Lạc chọn bộ váy thanh nhã nhất, đơn giản nhất để mặc, tùy ý ăn một chén cháo, một khối bánh kẹp thịt, tiếp đó cầm hộp cơm đã chuẩn bị trước trên bàn, cẩn thận kiểm tra một lần, vừa ý gật gật đầu, cầm lên tiến về phía tường viện.
Đẩy ra cánh cửa gỗ mới tinh, đã từ Bách Thảo viên tới Quốc Giáo học viện.
Bên kia tường không có thùng gỗ, tự nhiên cũng không có thiếu niên tắm rửa, mọi chuyện hôm qua làm cho Trần Trường Sinh ký ức khắc sâu, ăn xong cơm tối , chuyện thứ nhất hắn làm chính là đem thùng gỗ chuyển vào trong tiểu lâu, đồng thời cũng không quên lắp ổ khóa cho tiểu lâu, sau đó làm cái mành treo trên nhà xí.
Quốc Giáo học viện vô thanh vô tức phát sinh biến hóa.
Bởi vì nơi này hiện tại không còn chỉ có một mình Trần Trường Sinh.
Quốc Giáo học viện, hiện tại có hai học sinh.
......
......
Đọc sách, sau đó tu hành.
Đây vẫn là quan điểm chính của Quốc Giáo học viện.
Trừ việc không thể đi tắm lộ thiên, đi vệ sinh không thể cao giọng ca hát......!Trần Trường Sinh cảm thấy hiện tại sinh hoạt biến hóa lớn nhất, là bản thân mình ăn uống được cải thiện rất lớn, từ ngày thứ