Khối gỗ màu đen trong tay Nam Khách bỗng nhiên sáng lên.
Nàng cúi đầu nhìn hắc mộc dường như đang biến thành ngọc thạch , nhìn thời gian rất lâu, vẻ mặt dị thường chuyên chú, ánh mắt ngày thường đạm mạc, thậm chí hơi ngây ra, dần dần trở nên sinh động sáng lên.
Thông qua hắc mộc, nàng rõ ràng cảm giác được mình cùng với tòa lăng mộ phương xa kia, thành lập lên liên lạc nào đó.
Có đồ vật gì đó ở trong lăng mộ không ngừng phát ra lời kêu gọi hồn mộc, đồng thời cũng phát ra lời mời đối với nàng.
Trước khi đi vào Nhật Bất Lạc thảo nguyên, nàng cũng không biết khối hắc mộc lão sư cho mình có tác dụng cụ thể gì, nhưng hiện tại, tất cả đều minh xác .
Đây chính là thứ trọng yếu của Chu lăng, hoặc có thể nói là một phần trọng yếu, bộ phận còn lại lúc này đang ở Chu lăng.
Nàng không thể thông qua hắc mộc khống chế Chu lăng, nhưng có thể khống chế yêu thú như thủy triều trong khắp thảo nguyên.
Nơi xa lăng mộ truyền đến liên lạc, làm cho nàng xác nhận đó chính là Chu lăng, là địa phương mà mình tìm kiếm, đồng thời, nếu như đoán không sai, Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh đang ở trong lăng mộ.
Vào giờ khắc này, nàng thậm chí sinh ra chút ít cảm kích đối với Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.
Nếu không phải có Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung dẫn đường phía trước, căn bản nàng không có biện pháp tìm được Chu lăng, đi tới gần nó, do đó để cho hắc mộc cùng hồn xu tạo thành liên lạc.
Phải biết rằng, ngay cả sư phụ của nàng, đều không thể vượt qua được thảo nguyên mênh mông, tìm ra vị trí của Chu lăng.
Nam Khách ánh mắt càng ngày càng sáng ngời, không còn ngây dại như lúc bình thường nữa, phảng phất có ngọn lửa đang thiêu đốt ở bên trong.
Trong lăng mộ có truyền thừa của Chu Độc Phu.
Chỉ có bản thân nàng biết, truyền thừa của Chu Độc Phu ý nghĩa trọng đại đến cỡ nào đối với môn phái của mình.
Ở trên lập trường của nàng, truyền thừa trong lăng mộ, thậm chí bản thân lăng mộ, phiến Nhật Bất Lạc thảo nguyên này, cho đến cả Chu viên, cũng hẳn là sư môn của mình.
Đây là thế giới sư môn đánh mất , hôm nay, cuối cùng đã được nàng lấy trở về.
Không giống như Nam Khách, Đằng Tiểu Minh cùng Lưu Uyển Nhi đôi vợ chồng Ma Tướng, càng nhiều là cảm khái Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung có thể tìm ra lăng mộ này.
Phải biết rằng, kể từ khi Chu viên hiện thế, đến nay ít cũng đã trăm năm, vô số nhân loại và Ma tộc thiên tài giỏi giang, ý chí kiên định, cũng đã tới nơi này, cố gắng tìm ra Chu lăng, nhưng không có một ai thành công cả.
Rõ ràng quân sư đại nhân hiểu rõ Chu viên hơn xa thánh giả của thế giới loài người , nhưng cũng không thể nào làm được.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung lại làm được.
Quả nhiên không hổ là tương lai của thế giới loài người.
Quân sư đại nhân mưu tính sâu xa, hao phí rất nhiều tư nguyên cùng tâm lực, cũng muốn giết chết đám nhân loại trẻ tuổi này ở Chu viên, quả nhiên rất có đạo lý.
Ở nơi nào đó trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên, cỏ dại bị đồ vật sắc bén nào đó cắt đứt, chất thành một đống thật dầy phủ dưới đất, nằm ở phía trên hẳn là rất thoải mái.
Thất Gian dựa vào đống cỏ, nhìn một hướng khác trong bầu trời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn ngập sợ hãi, ánh mắt bởi vì thương thế nghiêm trọng mà có chút ảm đạm , trở nên càng thêm u ám.
Lúc này đã sắp đến hoàng hôn, theo đạo lý mà nói, thiên không hẳn phải biến thành nhan sắc màu hồng, nhưng hiện tại, nơi đó chỉ thấy được một mảnh đen tối.
Nguyên nhân đen tối không phải vì nơi này có mây, sắp sửa có mưa, mà là có một đạo âm ảnh thật lớn đã che kín cả phiến thiên không.
Đạo âm ảnh kia thật lớn, theo làn gió chậm rãi lướt đi trên bầu trời, giống như một đôi cánh.
Chẳng qua là... thế gian làm sao có thể có loài chim nào lớn đến thế, giương cánh có thể che kín cả vạn dặm thiên không? Thiên địa làm sao có thể chứa được sinh linh như thế?
Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết... Không, đại bằng trong thần thoại sao?
Tương truyền ở cực tây, bên ngoài Đại Tây châu, trên Vô Nhai hải, có một loại dị thú sinh sống, tên là đại bằng, hai cánh giương ra, trải dài vạn dặm.
Nghe nói thực lực cảnh giới của đại bằng cực kỳ cường đại, đã bước nửa bước vào thần thánh lĩnh vực, cho dù đại cường giả cảnh giới Tòng Thánh của thế giới loài người cũng rất khó chiến thắng nó.
Đại bằng kinh khủng như vậy, làm sao sống được trong phiến thảo nguyên này? Bình thời nó ẩn nặc ở nơi nào? Tại sao nó không phá Chu viên rời đi? Nếu như không thể làm được, như vậy phiến thảo nguyên này có lực lượng gì đang cấm chế nó hay sao?
Thất Gian càng nghĩ càng càng kinh tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tái nhợt.
Liên tục mấy chục ngày chạy trốn, bề ngoài kiếm thương trên bụng có vẻ đã khỏi hẳn, nhưng thương thế bên trong cơ thể chẳng những không chuyển biến khá hơn, ngược lại dần dần chuyển biến xấu đi, lúc này tâm thần kích động, khó chịu ho lên.
Chiết Tụ không biết từ chỗ nào bưng một chén thuốc tới đây, đưa tới trước người của nàng, nói: "Uống."
Vẫn là đơn giản sáng tỏ, dứt khoát lưu loát như vậy.
Lúc này có thể nhận ra, đồng hành mấy chục ngày, Thất Gian đối với hắn đã cực kỳ lệ thuộc, cộng thêm trọng thương suy yếu, rất tự nhiên toát ra thần thái tiểu nữ nhi gia, tựa như làm nũng cãi lại: "Đắng như vậy, lại còn không có tác dụng gì."
Chiết Tụ đã nói, nếu Trần Trường Sinh ở đây nhất định có thể trị lành độc cùng thương của bọn họ, nhưng trên thực tế hắn thuở nhỏ một mình chiến đấu mà sống trên cánh đồng tuyết, vô luận bị thương hay ngã bệnh cũng phải tự mình tìm thuốc để trị liệu, kinh nghiệm phương diện này cũng rất phong phú, nếu như ở thế giới bên ngoài Chu viên, Thất Gian bị kiếm thương dù có nặng hơn, hắn cũng có cách để trị lành cho nàng. Vấn đề nơi đây là Nhật Bất Lạc thảo nguyên, nước cùng thực vật chủng loại rất ít, đại đa số là cỏ dại, rất khó tìm ra dược thảo thích hợp. Hắn những ngày qua sắc thuốc cho nàng, là rễ cây Cát Diệp rất khó mới tìm được, mùi vị quả thật không dễ chịu gì, dược hiệu cũng rất bình thường, nhưng... uống dù sao cũng tốt hơn không uống.
Cho nên nghe thấy Thất Gian oán giận cùng làm nũng, câu trả lời của hắn vẫn rất đơn giản trực tiếp: "Không uống sẽ đánh đòn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thất Gian chợt ửng đỏ, tay trái trong vô thức đưa về phía sau che.
Rất rõ ràng, đối thoại như vậy, làm nũng cùng oán hận như vậy, câu trả lời lời ít mà ý nhiều như vậy, trong những ngày qua đã phát sinh rất nhiều lần.
Thậm chí có khả năng, hắn thật sự đánh vào mông của nàng, tựa như đánh tiểu hài tử.
Phương pháp của Chiết Tụ rất hữu dụng, hơn nữa tựa như Thất Gian cũng không khó chịu, thích bị hắn lạnh lùng giáo huấn mấy câu.
Nàng tựa như một con tiểu thú, tiến tới bên tay của hắn, miệng nhỏ từ từ bắt đầu uống thuốc, không biết tại sao, cảm thấy thuốc có chút vị ngọt .
Uống xong thuốc, thương thế bị dược lực kích thích, nàng lần nữa ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt sinh ra hai luồng đỏ ửng vì không thoải mái, lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu.
Chiết Tụ chuyển qua phía sau của nàng, vươn ra tay phải nắm bên cổ của nàng, dựa theo biện pháp Trần Trường Sinh ở Thiên Thư lăng thảo luận, đem chân nguyên chậm rãi chuyển vào trong cơ thể của nàng.
Chuyện như vậy, hắn đã làm rất nhiều lần, rất thành thục lão luyện.
Cỏ lau tạo thành một hòn đảo nổi, chung quanh hoàn toàn an tĩnh.
Thất Gian nhắm mắt lại, thân thể khẽ run, khuôn mặt tái nhợt.
Chiết Tụ thỉnh thoảng mở mắt, nhìn lại phương xa.
Hắn không nhìn thấy gì, nhưng đã thành thói quen cảnh giác.
Hơn nữa chỉ có thời điểm Thất Gian nhắm mắt, hắn mới có thể mở mắt.
Bởi vì sâu trong con ngươi của hắn, u lục hỏa diễm đại biểu độc tố, đã trở nên càng ngày càng sâu, sắp chiếm cứ toàn bộ con ngươi, diễm lệ làm lòng người lạnh lẽo.
Nếu như không thể ra khỏi thảo nguyên, rời đi Chu viên, như vậy mắt của hắn có thể có vĩnh viễn không cách nào phục hồi như cũ.
Hắn không nói chuyện này với Thất Gian.
Không biết qua thời gian bao lâu, bàn tay của Chiết Tụ rời khỏi sau lưng Thất Gian.
Thất Gian ho nhẹ hai tiếng, cảm giác chân nguyên lưu động trong cơ thể đã lưu loát hơn, không còn khó chịu như lúc trước.
"Kế tiếp làm sao bây giờ?" Nàng nhìn Chiết Tụ nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt có chút sợ hãi , phảng phất lo lắng vấn đề này ảnh hưởng tâm tình của hắn.
Chiết Tụ nhìn phiến âm ảnh kinh khủng ở chân trời xa xôi, trầm mặc không nói. Gần nhất những ngày này, bọn họ không còn gặp phải bất kỳ yêu thú, phiến thảo nguyên này trở nên an tĩnh đến mức vô cùng quỷ dị, hắn biết ắt hẳn liên quan tới âm ảnh trên bầu trời, chẳng qua không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì.
"Nhất định là có người tu hành nhân loại khác đi vào." Thất Gian nói: "Đạo âm ảnh kia có thể là âm mưu của Ma tộc, chúng ta có cần đi hỗ trợ hay không?"
"Không cần." Chiết Tụ nói: "Bất kể có phải là âm mưu của Ma tộc hay không, cũng không liên quan tới chúng ta."
Thất Gian mở to hai mắt, không giải thích được nói: "Nhưng... Có lẽ có người tu hành nhân loại đang bị công kích."
Chiết Tụ nói: "Đầu tiên, bên kia quá xa, chúng ta đi cũng chưa chắc đã tới được. Tiếp theo, chúng ta đánh không lại đại bằng, thêm nữa, ta không phải là người tu hành loài người, ta không có nghĩa vụ phải trợ giúp những người đó, cuối cùng, nếu như ta tính không sai, chuyện này có thể là cơ hội duy nhất giúp chúng ta rời khỏi phiến thảo nguyên này."
Thất Gian nhìn gò má của hắn, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không nói gì.
Nàng thuở nhỏ lớn lên ở Ly Sơn kiếm tông, tiếp nhận giáo dục làm cho nàng không cách nào chứng kiến loài người bị Ma tộc công kích mà không để ý, nhưng Chiết Tụ nói ra mấy lý do này thật sự quá mức đầy đủ, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, nàng rất rõ ràng, ở lữ trình chạy trốn trên thảo nguyên, mọi chuyện đều do hắn gánh vác, như vậy nàng không có tư cách yêu cầu hắn đi mạo hiểm.
"Quan trọng nhất là thương thế của ngươi rất nặng, nếu không nghĩ biện pháp thì sẽ chết rất nhanh." Chiết Tụ nhìn mặt nàng không chút thay đổi nói.
Nhìn mặt của hắn, Thất Gian bỗng nhiên có chút thương tâm, nghĩ thầm mình sắp chết rồi, làm sao ngươi có thể bình tĩnh như thế?
Chiết Tụ căn bản không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, tiếp tục nói: "Ta vừa rồi ở trên nước ngửi thấy được mùi vị, phía trước hai dặm, hẳn là có mấy cây túy toan chi."
Thất Gian vẻ mặt kinh dị, hỏi: "Đây là cái gì?"
Chiết Tụ nói: "Một loại cỏ dại, yêu thú hoặc chiến mã ăn nhầm đều sẽ hôn mê bất tỉnh."
Thất Gian bỗng nhiên sinh ra một loại ý niệm bất an, hỏi: "Ngươi... định cho ai ăn?"
"Đương nhiên là cho ngươi ăn."
Chiết Tụ cảm thấy câu hỏi của nàng vô cùng ngu xuẩn, khẽ cau mày nói: "Ngươi hiện tại tâm thần hao tổn quá lớn, chẳng biết tại sao, những ngày qua còn đặc biệt thích nói chuyện, rất rõ ràng là thương thế dần dần nặng hơn, ăn xong túy toan chi hảo hảo ngủ một giấc, tuy nói không có lợi cho thương thế, nhưng ít ra có thể giúp ngươi chống đỡ thêm một đoạn thời gian."
Thất Gian an tĩnh một lát, sau đó cẩn thận hỏi: "Loại cỏ này... Ngươi đã ăn thử chưa?"
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: "Ăn xong loại cỏ này, ngủ mê man bất tỉnh nhân sự, ngay cả một con chuột đất cũng có thể ăn được ngươi, dĩ nhiên ta không thử rồi."
Thất Gian ảo não nói: "Vậy mà ngươi để cho ta ăn."
Chiết Tụ nói: "Ta không ngủ, tự nhiên ngươi sẽ an toàn ."
Đây là trình bày đơn giản khách quan , nhưng rơi vào trong tai thiếu nữ mười bốn tuổi, giống như là hứa hẹn nào đó, điều này làm cho nàng cảm giác thật ấm áp.
"Ăn loại cỏ này sẽ ngủ bao lâu?" Nàng hỏi.
Chiết Tụ trầm mặc một lát nói: "Ta chưa từng thấy người nào ăn, cho nên... Không biết."
Thất Gian trầm mặc một lát, u oán nói: "Vậy mà ngươi để cho ta ăn?"
Vẫn là bảy chữ như vậy, ý tứ cũng giống như thế, chẳng qua tâm tình có một chút khác biệt rất nhỏ.
"Không có độc, sẽ không có chuyện gì."
"Ta không ăn."
"Nếu như suy đoán của ta không sai, ăn thứ cỏ này, ít nhất có thể giúp ngươi chịu đựng thêm mười ngày."
"Nhưng có thể sẽ ngủ một trăm ngày, một ngàn ngày."
"Nhân loại các ngươi nói chuyện đều thích quá lời như vậy hay sao?"
"Dù sao ta cũng không ăn." Thất Gian kiên trì nói.
Chiết Tụ không biết tại sao nàng kiên trì bướng bỉnh như vậy, trầm mặc một lát sau, lần nữa sử dụng đại chiêu lần nào cũng thành công: "Nếu như không ăn, sẽ đánh đòn."
Trong quá khứ mười mấy ngày, ở rất lâu sau, tỷ như thời điểm uống thuốc rất đắng, tỷ như thời điểm nàng đòi ôm hắn mới chịu ngủ, tỷ như lúc nàng kiên trì mỗi sáng sớm rửa mặt, mỗi ngày ban đêm kiên trì không chịu đồng ý để cho hắn giúp đỡ rửa chân, thời điểm hai người ý kiến khác nhau đến mức không cách nào đền bù, cuối cùng hắn đều sẽ dùng một chiêu này.
Một đường đồng hành, hắn đã sớm phát hiện vị quan môn đệ tử của Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông, cô nương duy nhất trong Thần Quốc Thất Luật cũng không phải là cô bé nũng nịu, bị dạy hư, mà là tính tình quật cường, kiên nghị thậm chí có thể nói là bướng bỉnh, đừng nói đánh nàng, ngay cả hắn uy hiếp ném nàng đi, đều không thể làm cho nàng thay đổi chủ ý.
Nàng chỉ sợ bị hắn đánh đòn.
Chiết Tụ không biết tại sao như vậy, rõ ràng nơi đó nhiều thịt nhất, đánh không đau nhất.
Có thể bởi vì là nữ nhân.
Hắn từng đọc sách của thế giới loài người, biết mọi chuyện phương diện này, chỉ là có chút không hiểu được.
Nghĩ tới biểu hiện của Thất Gian trên con đường này , hắn cảm thấy loài người thật là phiền toái, nhất là nữ nhân.
Tại sao mỗi ngày tỉnh ngủ nhất định phải rửa mặt? Phải biết rằng cánh đồng tuyết lấy đâu ra nhiều nước như thế, tùy tiện cầm nắm tuyết xoa một chút không phải tốt rồi sao, không lau thì có thể thế nào? Đối với da mặt bảo dưỡng không tốt? Cũng đã bị thương nặng sắp chết, còn quản chuyện này làm cái gì? Tại sao mỗi ngày ban đêm cũng không chịu để cho mình rửa chân giúp ngươi? Chẳng lẽ ngươi không biết muốn đi đường dài, tối trọng yếu chính là bảo đảm hai chân sạch sẽ khô ráo, như vậy mới có thể đi xa hơn chút ít? Được rồi, dọc theo con đường này đều là hắn cõng nàng, nàng không cần bước đi, như vậy quả