Nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ mê man, Tô Ly khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ, bởi vì câu nói cuối cùng của hắn lúc trước, cũng bởi vì Trần Trường Sinh những ngày qua đã nói rất nhiều lời, đã làm vô cùng nhiều chuyện.
Ở mấy trăm năm lữ trình vân du tứ hải dài dòng, hắn đã gặp rất nhiều thiếu niên ưu tú, những thiếu niên này có kẻ rất thiên tài, có người rất nghị lực,mà mấy tên thiếu niên hắn thưởng thức nhất hiện tại đều ở Ly Sơn kiếm tông.
Nhưng hắn chưa từng gặp thiếu niên nào giống với Trần Trường Sinh.
Hắn vốn cho rằng thiếu niên luôn luôn có tinh khí thần độc hữu của thiếu niên, có thể nói như bình minh cùng nắng sớm, lá non cùng chim non, cái loại khí tức sinh mệnh thanh xuân sôi sục rõ ràng, Trần Trường Sinh cũng có khí chất phương diện này, nhưng lại càng thêm lạnh nhạt, thiếu niên này cũng là một ngọn gió xuân, nhưng là gió đầu xuân, rất nhẹ nhàng, cho nên thanh tân làm người ta cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh đang say trong giấc ngủ, trầm mặc không nói, cẩn thận quan sát.
Thiếu niên bình thường lúc tỉnh dậy, thường thường cố ý hạ thấp âm điệu, ra vẻ bình tĩnh thong dong, dùng điểm này làm cho trưởng bối lão thành tán thành cùng đánh giá là trầm ổn hơn những người cùng thế hệ, mà trong giấc ngủ sẽ luôn biểu lộ những điều đúng với số tuổi của mình, lộ ra dáng vẻ thiên chân vô tà, Trần Trường Sinh lại không như vậy, gương mặt của hắn giữ đúng vẻ thiếu niên, tươi mới như vườn chè đầu xuân, nhưng vẻ mặt của hắn lúc ngủ vẫn bình tĩnh như khi tỉnh, thậm chí... còn có thêm chút sầu bi.
Tại sao mặc dù trong lúc ngủ say, chân mày của thiếu niên này vẫn nhíu chặt như vậy? Hắn đang suy nghĩ gì? Hắn đang lo lắng cái gì? Hắn đang sầu lo cái gì? Nếu như trên người của hắn thủy chung chất đầy áp lực mà ngay trong giấc mộng cũng không thể nào thoát khỏi, như vậy lúc hắn tỉnh, vì cái gì lại bình tĩnh thong dong như vậy, căn bản làm cho người bên cạnh không cảm thụ được chút nào
Tô Ly rất rõ ràng, trong lòng Trần Trường Sinh nhất định là có chuyện, nhưng hắn không muốn hỏi, cũng không muốn điều tra, không phải là hắn không hiếu kỳ, mà bởi vì hiện tại có chuyện trọng yếu hơn cần làm —— hắn ngẩng đầu nhìn núi hoang mênh mông, mặt không chút thay đổi, tròng mắt như sao, lạnh lẽo dâng lên, tay nắm chuôi Hoàng Chỉ tán so với lúc trước nới nỏng hơn một chút, nhưng lại là tư thế thích hợp để rút kiếm hơn.
Sát thủ tên là Lưu Thanh kia, bây giờ đang ở trong núi hoang, hẳn là đang nhìn chăm chú vào nơi này. Đại lục sát thủ bảng đứng thứ ba, đối với người bình thường mà nói rất đáng sợ không thể nghi ngờ, nhưng trong thời khắc bình thường, không thể làm cho Tô Ly ngẩng đầu nhìn lên một cái, chẳng qua tình huống bây giờ cũng không phải bình thường. Trần Trường Sinh đang ngủ mê man, hắn đã bị thương nặng, thấy thế nào cũng là cơ hội tốt nhất để tên thích khách kia ra tay, trừ phi tên thích khách kia đem giáo điều của chủ nghĩa bảo thủ quyết định tiếp tục giữ vững.
Tô Ly bỗng nhiên có chút khẩn trương, cho nên cảm xúc trên mặt càng thêm lạnh nhạt. Hắn đã rất nhiều năm không khẩn trương như thế, bởi vì đã rất nhiều năm không có ai có thể uy hiếp tới sinh tử của hắn. Hắn cho rằng mình cũng đã nhìn thấu sinh tử, nhưng sau khi Tiết Hà cùng Lương Hồng Trang xuất hiện, hắn mới biết được, cho dù là chính mình kiếm tâm thông minh, cũng không thể để cho tâm tình tiếp tục giữ vững sáng sủa trước mặt tử vong. Hoặc là bởi vì, hắn mới vừa trải qua một cuộc sinh tử khảo nghiệm gian nan nhất.
Đời này hắn đã từng gặp sinh tử khảo nghiệm rất nhiều lần, chiến thắng vô số cường địch có vẻ như không cách nào chiến thắng, cùng đối thủ này so với, nhân vật như Tiết Hà cùng Lương Hồng Trang căn bản không đáng giá để nhắc tới, nhưng hắn biết rõ, thời khắc hắn tiếp cận tử vong nhất trong cuộc đời này, không phải là ở cánh đồng tuyết ngoài Tuyết Lão thành, cũng không phải là ở bên vách núi của Trường Sinh tông, mà là ở trong ngọn núi hoang vô danh lúc trước, thời khắc Lương Hồng Trang vũ y như lửa lao tới.
Sở dĩ đó là thời khắc tiếp cận tử vong nhất của hắn trong cuộc đời này, là bởi vì Lương Hồng Trang nhất định sẽ giết chết hắn, bởi vì Lưu Thanh lúc ấy khẳng định ở cách đó không xa, nguyên nhân trọng yếu nhất, là hắn không có cách nào nắm giữ vận mệnh ở trong tay mình.
Vô luận ở ngoài Tuyết Lão thành đối với âm ảnh của Ma Quân cùng ngàn vạn đại quân Ma tộc, hay là ở vách núi đối mặt với hơn mười vị Trường Sinh tông Trưởng lão tu vi sâu không lường được, lúc ấy trong tay của hắn đều có kiếm, hắn có thể vung kiếm.
Chỉ cần kiếm ở nơi tay, thiên hạ chính là Tô Ly hắn, tử thần trước mặt, hắn cũng không sợ. Nhưng... thời khắc trước đó, hắn không thể làm gì, hắn chỉ có thể đem vận mệnh của mình giao cho thiếu niên Trần Trường Sinh này.
May mắn chính là, thiếu niên kia đã chứng minh mình rất đáng được tín nhiệm.
"Lần này thật sự thiếu ngươi một mạng ."
Nhìn thiếu niên hơi nhíu chân mày trong lúc ngủ say, Tô Ly lắc đầu nói.
Tên thích khách kia vẫn lẩn trốn trong sơn dã , không biết vì sao thủy chung không xuất thủ, hoặc là bởi vì biểu hiện hoặc thân phận của Trần Trường Sinh để cho hắn có chút kiêng kỵ, hoặc là bởi vì tay Tô Ly thủy chung không rời chuôi Hoàng Chỉ tán.
Đêm đến, Trần Trường Sinh cuối cùng tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt không còn trong suốt sáng ngời giống như bình thời, giống như là say rượu, cũng may thức hải cuối cùng đã bình tĩnh, hẳn là không còn nguy hiểm.
Hắn nhìn về phía Tô Ly, còn chưa kịp nói gì, Tô Ly mặt không chút thay đổi nói: "Muốn nói cái gì?"
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát mới nói: "Chuyện cũ trước kia, ta đây là vãn bối , không biết chuyện xưa trong đó, không dễ phán đoán thị phi đúng sai, tiền bối có thể không giết nhầm, nhưng thân là con của người, thay cha báo thù cũng không phải là sai, nếu như cũng không sai, lại muốn giết tới giết lui, như vậy chuyện này khẳng định có chỗ nào sai lầm rồi."
Tô Ly nói: "Quả nhiên vẫn là thuyết giáo."
Trần Trường Sinh nói: "Ở trên cánh đồng tuyết, tiền bối vốn nói mình không phải người tốt, bởi vì đã giết quá nhiều người, bởi vậy có thể thấy được, tiền bối cũng biết, giết quá nhiều người cuối cùng không phải chuyện tốt, sao không thay đổi?"
Tô Ly chau mày, tự tiếu phi tiếu nói: "Khi nào ta nói với ngươi mình muốn làm người tốt? Nếu không muốn làm người tốt, vì sao phải đổi, muốn ít giết người?"
Trần Trường Sinh cứng họng, có chút bất đắc dĩ nói: "Tiền bối, cần gì mọi chuyện tranh tiên, khắp nơi muốn biện?"
"Bách khả tranh lưu, dục biện vong ngôn, không tranh không biện, sống để làm gì?"
Tô Ly nói rất bình tĩnh thản nhiên. Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, hắn từ khi biết chuyện một mực đọc sách, sau khi biết được thân thể không tốt thì muốn sống thêm được lâu hơn một ít, cảm thấy sinh mệnh chính là thứ tốt nhất, sống chính là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời này, rất ít khi nghĩ đến việc sống như thế nào mới được gọi là sống.
Hắn suy nghĩ một chút rồi không để ý tới vấn đề này nữa.
Hắn hiểu được, nhìn nhận đối với sinh mệnh thì mình là một thiếu niên nông thôn cơm còn không đủ no, mà người như Tô Ly lại là ngày ngày ăn thịt ăn cá đã nhiều năm, hiện tại bắt đầu theo đuổi dưỡng sinh, ở trong đồ ăn tìm kiếm truyền thừa cùng ý nghĩa về phương diện tinh thần, vốn dĩ đã không phải người trong cùng một thế giới. Chuyện này không có nghĩa là hắn đối với người trong thế giới kia có mâu thuẫn hoặc ghét bỏ gì. Ngược lại, hắn rất hâm mộ người của thế giới kia. Bởi vì người của thế giới kia, chính là đại đa số người trong thế giới này. Sống, vốn hẳn là phải sống như vậy, ít nhất sống có ý nghĩa hơn so với những người khác.
"Ly sơn đệ tử tên là Lương Tiếu Hiểu kia ..."
Trần Trường Sinh đã gặp phải chuyện gì ở Chu viên, những thứ mà hắn nguyện ý nói, phần lớn cũng đã nói với Tô Ly, cũng đã nói chuyện của Lương Tiếu Hiểu, chẳng qua là một chút chi tiết ở ven hồ đến hôm nay mới hoàn toàn đầy đủ.
Trong suy nghĩ của hắn, nếu cánh cửa Chu viên một lần nữa mở ra, chỉ cần Thất Gian cùng Chiết Tụ còn sống, hiện tại Lương Tiếu Hiểu khẳng định đã bị trị tội, chẳng qua đã trải qua cuộc chiến đấu với Lương Hồng Trang, hắn đối với họ Lương có chút nhạy cảm, cho nên nói ra để tham tường với Tô Ly, nhưng không nghĩ tới Tô Ly phản ứng mạnh mẽ như thế.
Nghe được Lương Tiếu Hiểu một kiếm đâm vào bụng Thất Gian, Tô Ly sắc mặt âm trầm, tựa như có giông bão ẩn ẩn tụ tập trên gương mặt hắn, tùy thời có thể phóng ra mấy đạo lôi đình.
Cuối cùng, Tô Ly nói: "Hắn sẽ chết."
Trần Trường Sinh nghĩ thầm đó là chuyện của Ly sơn các ngươi, hơn nữa quả thật đáng chết, chẳng qua hắn không nghĩ tới, Lương Tiếu Hiểu đáng ghét kia đã chết, hơn nữa còn dùng cái chết của hắn để lại rất nhiều phiền toái.
Tô Ly đã nghĩ đến tại sao Lương Tiếu Hiểu lại cấu kết cùng Ma tộc, chẳng qua là chuyện liên quan tới danh dự của Ly sơn, mấu chốt là liên quan đến hai trường huyết án ở Trường Sinh tông cùng Bắc địa do một tay hắn tạo thành mười mấy năm trước, cho nên không muốn nói quá nhiều với Trần Trường Sinh.
"Ngươi thực sự làm sao thấy được?" Hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi ngược lại.
Câu hỏi này tự nhiên là Trần Trường Sinh dùng phương pháp gì khám phá tinh vực của Lương Hồng Trang, nếu như nói kiếm đầu