Hôm nay mở cuộc yến tiệc này, chủ yếu để mời Lạc Lạc, nhưng vì để cho nàng có thể tìm được lý do rời khỏi hoàng cung, cho nên mời một chút người tiếp khách, tỷ như Trần Lưu vương, Mao Thu Vũ, còn có Tân giáo sĩ. Thời điểm nghĩ danh sách, Trần Trường Sinh không có để ý tới vấn đề khác biệt địa vị cùng nhạy cảm, chỉ là muốn thuận tiện cảm tạ những người từng trợ giúp Quốc Giáo học viện . Trần Lưu vương tới, Mao Thu Vũ không tới, Tân giáo sĩ tới nhưng nhìn những người này, suy nghĩ tới thân phận của mình, để lại lễ vật sau đó nhanh chóng rời đi, chiếm được Đường Tam Thập Lục tán dương cùng Hiên Viên Phá không giải thích được.
Mỹ thực giai hào thanh mai tửu, gió hồ cùng người trẻ tuổi.
Trần Lưu vương không quá thân quen với mọi người, nhưng không hổ là thành viên hoàng tộc duy nhất có thể kiên trì đến hiện tại trong kinh đô, vãn bối duy nhất có thể có được Thánh Hậu nương nương thưởng thức, nói chuyện làm việc cực kỳ bình thản tự nhiên, thời gian không bao lâu đã cùng Trần Trường Sinh thân thuộc, đợi món ăn cuối cùng đưa lên, hắn nghĩ tới chút ít phong thanh nghe được trên đường, có chút không xác định hỏi.
"Chuyện kia là thật?"
Lạc Lạc tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Trần Lưu vương đem chuyện đã xảy ra ở Rừng Hồ lâu lúc trước nói một lần, còn nhắc tới chuyện đã xảy ra sau đó.
Trần Trường Sinh thấy chuyện không giấu được nữa, ý bảo Đường Tam Thập Lục đem thư khiêu chiến lấy ra, nói: "Vốn cảm giác chỉ là trò đùa thôi."
Trần Lưu vương nhìn thư khiêu chiến một chút, lắc đầu nói: "Đại nhân vật không phải trẻ con, làm việc thường thường đều có thâm ý, ngươi xem có cần ta hỗ trợ gì không?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Dù sao cũng là chuyện của Quốc Giáo học viện, để chúng ta tự xử lý trước, nếu như thật sự không ổn, không thể làm gì khác đành phải đi Ly cung cầu kiến Giáo Hoàng bệ hạ."
Lạc Lạc nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Trần Trường Sinh gắp một miếng rau vào trong đĩa của nàng.
Lạc Lạc đã hiểu, nhẹ nói tiếng tạ ơn tiên sinh, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn, không nói gì.
...
...
"Tiên sinh, tại sao Quốc Giáo học viện đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngài lại không nói với ta?"
"Trong hoàng cung sống có quen không? A, ta quên mất, thời gian đầu khi ngươi tới kinh đô, chính là ở trong cung ."
"Tiên sinh, Chu Tự Hoành kia thật sự cảnh giới Tụ Tinh sao? Tiên sinh ngươi thật sự chỉ dùng một kiếm đánh bại hắn sao?"
"Nói mới nhớ, tại sao Kim trường sử không chịu vào viện? Cũng bởi vì hắn không thích Quốc Giáo kỵ binh phía ngoài ư?"
"Tiên sinh, Đường Đường tên kia hiện tại thật sự mạnh như vậy sao?"
"Ngươi cảm thấy Trần Lưu vương là người thế nào? Ta cảm thấy không sai, nhưng ngươi cũng biết, bằng hữu của ta rất ít, cũng không giỏi đánh giá người khác."
"Tiên sinh, Đường Đường hiện tại chẳng lẽ còn mạnh hơn ta ư? Hẳn là không phải, nếu hắn cũng có thể thắng mười hai trận liên tiếp, nếu như ta đại biểu Quốc Giáo học viện xuất chiến, có thể thắng liên tiếp hay không?"
"Không biết tại sao, Đường Tam Thập Lục lại không thích hắn."
"Tiên sinh..."
Dĩ nhiên không phải là không hài lòng, cũng không phải là cố ý chú ý lời nói, mặc dù thời điểm ban đầu, Trần Trường Sinh quả thật nghĩ như vậy, nhưng càng về sau, chỉ cảm thấy như vậy rất có ý tứ. Ở trước lúc vào Thiên Thư lăng, nhất là trước khi Hiên Viên Phá cùng Đường Tam Thập Lục chưa gia nhập Quốc Giáo học viện, tòa học viện chiếm diện tích ngàn mẫu, vô cùng rộng rãi cũng chỉ có hắn và Lạc Lạc hai người, khi đó ban đêm tản bộ ở ven hồ, hoặc là ở trên đại dong thụ suy tư, bọn họ cũng sẽ làm chút ít chuyện có ý tứ như vậy.
Trần Trường Sinh nhìn ánh sáng lấp loáng trên mặt hồ cùng Ly cung ở nơi xa, đưa tay vuốt vuốt đầu Lạc Lạc.
Thời điểm làm động tác này, hắn không nhìn Lạc Lạc, tay rất chính xác rơi vào trên đầu của nàng, bởi vì hắn đã làm động tác này rất nhiều lần, mà Lạc Lạc vĩnh viễn sẽ ngồi ở vị trí kia.
Đêm hôm Mai Lý Sa trở về Tinh hải, thật ra thì bọn họ cũng đã tiên đoán được cục diện bây giờ, thời điểm bọn họ gặp mặt lần trước cũng đã thảo luận chuyện này, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, phiền toái nhất chính là mỗi người vĩnh viễn cũng không có cách nào chỉ có bản thân, đều có thân nhân bằng hữu đồng song sư trưởng cho tới quốc tộc truyền thừa của mình, cho nên ngươi vĩnh viễn không có cách nào đưa ra quyết định chỉ cho riêng mình, ngươi dù sao cũng cần phải suy nghĩ chuyện phía trước, còn